Review Vợ ơi đừng đi. Năm 17 tuổi, Tang Tang ko mặt mũi căng băng rôn theo đuổi Đ K Hành, viết thư tình rồi làm cái đuôi của người ta cô cũng làm luôn. Tất cả những việc ko mặt mũi đó đều bị Đ K Hoài nhìn thấy hết. Nhưng Tang Tang chưa theo đuổi được Đ K Hành thì đã
Đừng Đi! audio, Mới Cập Nhật: Chương 0, Thể loại: ngôn tình, sắc, 25+, loạn luân, ,Một câu chuyện loạn luân giữa cha con, vợ chồng, anh chị dâu. Chuyện bắt đầu từ lúc Phượng có nhân tình bên ngoài lập kế hoạch để chồng
Ngụy Sở đưa chiếc áo khoác trong tay cho Tô Nhạc, bảo cô mặc vào rồi mới ngẩng đầu nói với mấy người đồng nghiệp của cô: "Mọi người đừng khách sáo, lát nữa có lẽ mưa sẽ càng lớn, cùng nhau đi đi." "Không cần, thật sự không cần."
Đọc truyện Vợ Ơi Đừng Đi - Lục Manh Tinh của tác giả Lục Manh Tinh, luôn cập nhật chương mới đầy đủ. Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng.
Đọc truyện tranh Kết Hôn Bí Mật Với Ảnh Đế: Vợ Ơi Đến Đây Tấn Công Đi Nào - Người yêu thanh mai trúc mã đột nhiên tìm đến ký hợp đồng mang thai? Trong Đừng Khóc - Chap 110 [Meme 23] Quạo lắm rồi nha · 10 giờ trước. Trong Xin Chào, Bạn Học Thụ Động - Chap 74
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! Đánh giá: 5.4/10 từ 71 lượt Truyện Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! Đây là câu chuyện đồng cốt ra chương nhanh! Team truyen3.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Dương Họa Y nghe rất rõ lời bàn tán của các nữ giúp việc nhà họ Nhan, nhưng cô chẳng còn tí hơi sức nào để quan tâm đến nó nữa.
F6ptHD. Tiệc sinh nhật náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh hẳn, mọi người đơ người nhìn Lộc Tang Tang và Đoạn Kính Hoài, quên cả phản ứng. Lộc Tang Tang bị Đoạn Kính Hoài dọa hết hồn, giọng của anh, vẻ mặt của anh. . . Người này, uống rượu xong thì khóc là thế nào đây?! Đối diện, Lộc Thừa ngạc nhiên quay đầu nhìn Lộc Sương "Em vừa nghe lầm phải không? Anh ấy nói gì vậy?" Thái độ Lộc Sương rất quái dị, trong khó có thể tin xen lẫn một chút tức giận không hiểu, "Chị nào biết được!" Lộc Thừa vô tội nhìn Lộc Trí Viễn, hỏi lại để xác nhận lần nữa, "Anh cả, thì ra Đoạn Kính Hoài không muốn ly hôn ạ?" Lộc Trí Viễn rũ mi uống hớp rượu, "Em nhiều chuyện quá." ". . ." Ngoại trừ anh em nhà họ Lộc, mấy người khác bắt đầu hai mặt nhìn nhau. Bản chất Đoạn Kính Hoài lạnh lẽo bức người, dù núi Thái Sơn có sập mặt anh cũng không biến sắc, nhưng bây giờ. . . Người trước mặt đây là Đoạn Kính Hoài? Không phải nói anh ta không thích Lộc Tang Tang, ly hôn cũng chẳng sao cả à? Tình huống bây giờ là thế nào? Đoạn Kính Hoài không chịu ly hôn?" Giống như để xác nhận suy đoán của mọi người, Đoạn Kính Hoài lại tiến lại gần hơn, "Tang Tang? Lộc Tang Tang. . . Đừng ly hôn được không, hửm?" Mọi người ". . ." Khóe mắt Lộc Tang Tang giật kịch liệt, cô muốn rút tay ra, kết quả anh càng nắm chặt hơn, "Anh, anh nổi điên gì thế? Đã bảo đừng uống rượu rồi! Anh xem! Toàn nói bậy!" "Tang Tang, đừng ly hôn được không. . . " "Không được, này này, anh thả tay ra -" "Không ly hôn, anh sẽ thả tay ra." "Đoạn Kính Hoài, anh muốn chơi xấu đúng không?" Nhìn thấy ánh mắt hồng hồng của Đoạn Kính Hoài, phòng ngự trong lòng Lộc Tang Tang gần như bị phá nát, "Cái quái gì vầy nè. . ." "Đừng ly hôn. . . Anh không muốn ly hôn." Cô đẩy không nổi anh, cũng không thể ngăn anh cứ tựa vào người mình, càng lúc càng gần. Lộc Tang Tang ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh. "Tang Tang. . . Đừng ly hôn. . . Anh không muốn ly hôn. . ." Anh cứ lẩm bẩm như vậy, tuy giọng không lớn, song đủ để tất cả mọi người nghe rõ ràng. Cuối cùng anh tựa hẳn vào vai cô, Lộc Tang Tang không chỗ trốn, chỉ có thể cố bình tĩnh, trầm mặc một lát, cô hỏi "Tại sao không ly hôn?" "Bởi vì. . . Anh muốn em." Lộc Tang Tang "Tôi không phải đồ vật! Muốn gì mà muốn!" "Nhưng mà anh. . . Thích em." Trong lòng lộp bộp một tiếng, dây cung kéo căng đứt gánh giữa đường. Cả người Lộc Tang Tang cứng đờ, có chút bối rối. Anh nghiêm túc? "Tang Tang, đừng ly hôn được không. . ." Anh lại bắt đầu lặp lại, ngốc không thể tưởng, dường như đã bị chất cồn hoàn toàn khống chế. Lộc Tang Tang ngẩng đầu lên, "Này. . . Các anh có thể đưa anh ấy đi nghỉ ngơi được không?" Yên lặng như tờ. Lộc Tang Tang quay đầu nhìn người bên cạnh, "Các đồng chí, Giản Minh Đường, giúp em kéo anh ấy ra!" "Ôi chao, đến đây đến đây!" Giản Minh Đường lấy lại tinh thần từ trong cơn hoảng hốt, anh kéo Dương Nhâm Hi đang đứng ngay bên cạnh, "Chúng ta đưa cậu ấy lên lầu nghỉ ngơi một chút." Mắt Dương Nhâm Hi trợn to đến nỗi sắp lật trời, nhưng vẫn đi theo. Có điều ai ngờ anh vừa vươn tay, người đàn ông tựa lên vai Lộc Tang Tang bỗng mở mắt ra nhìn anh, "Không cần cậu." Dương Nhâm Hi đùng đùng nổi giận, "Anh tưởng tôi tình nguyện chắc." Đoạn Kính Hoài thu hồi ánh mắt, nhưng vẫn nắm tay Lộc Tang Tang không buông như cũ, "Đừng đi. . ." Lộc Tang Tang kéo tay anh, "Anh nắm chặt quá. . . Buông ra trước đi, ôi. . . Ai ya, anh buông tay trước được không, chuyện gì cũng từ từ." "Đừng ly hôn được không?" ". . . Lúc anh tỉnh táo hãy nói mấy lời này." "Tang Tang, đừng ly hôn được không?" Lộc Tang Tang bó tay trước sự kiên quyết của anh, "Ok, được được được! Anh buông ra trước đi." Ánh mắt Đoạn Kính Hoài mông lung vì say, có điều khi nghe mấy lời này mắt anh vụt sáng, sau đó anh vô thức buông lỏng tay ra, Lộc Tang Tang nhân cơ hội này vội vàng đứng lên. "Giản Minh Đường! Giao người cho anh đấy!" Giản Minh Đường gật đầu, tiếp theo bởi vì Đoạn Kính Hoài sống chết không cho Dương Nhâm Hi chạm vào mình, cuối cùng vẫn là Đoạn Kính Hành đến giúp đưa người lên lầu nghỉ ngơi. Đến khi Đoạn Kính Hoài đi khỏi, bên này mới nổ tung. "Fuck! Vừa rồi sợ đến mức quên chụp ảnh! Có ai quay video lại không?" "Tang Tang giỏi lắm nha, thì ra Đoạn đại thiếu gia đã bị cậu thu phục vào túi rồi." "Thì ra cậu bỏ người ta à? Quá khủng khiếp, quá khủng khiếp." "Hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt rồi." "Nói cả buổi, chẳng ai quay video hay chụp hình lại hết hả?" "Làm chi, cậu muốn dùng video hay hình ảnh tống tiền Đoạn Kính Hoài hả?" "Này. . . Này, tôi nào dám, nhưng có thể cho mấy đứa không có mặt ngày hôm nay xem mà." . . . Lúc mọi người bàn luận ngất trời, Lộc Tang Tang chạy trối chết ra ngoài. Cô kéo Nguyễn Phái Khiết đi với mình, nhưng bởi vì hai người đều uống rượu, nên chỉ có thể gọi người đến lái xe. "Tình hình này là sao? Đoạn Kính Hoài thật lòng hả?" Nguyễn Phái Khiết bị dọa hết hồn. Lộc Tang Tang tựa vào cửa xe, sắc mặt hơi nghiêm trọng, "Cậu cảm thấy anh ấy nói thật hả?" "Sao lại không nói thật, anh ấy say mèm như thế rồi, người say nói lời thật lòng." "Vậy cậu cảm thấy anh ấy thích tớ thật hay sao?" "Thì, thì thích chứ còn gì nữa, cậu thấy anh ấy như vậy bao giờ chưa?" Nguyễn Phái Khiết nói thêm "Tớ nghĩ chỉ cần cậu nói thêm một câu ly hôn nữa, anh ấy sẽ khóc ngay tại chỗ cho cậu xem." Lộc Tang Tang ". . ." Chuyện tối nay của Đoạn Kính Hoài và Lộc Tang Tang nhanh chóng lên men, lan truyền trong vòng bạn bè với tốc độ tên lửa, mọi người đều từ hoảng sợ đến thán phục, đồng thời có không ít cô gái cảm thấy đáng tiếc. Vốn cho rằng vị trí "Thiếu phu nhân nhà họ Đoạn" còn trống, ai ngờ Đoạn Kính Hoài lại si tình đến thế. Cho nên, cuối cùng hai người có ly hôn hay là không đây. . . ** Ngày hôm sau, Đoạn Kính Hoài thức dậy ở nhà Giản Minh Đường. Anh ngủ quên, lúc xuống lầu thì thấy mọi người đang ăn trưa. Thấy anh đi xuống, bạn gái Giản Minh Đường vội vàng đẩy đẩy cánh tay anh chàng, Giản Minh Đường quay đầu lại thấy anh thì gọi to "Kính Hoài, dậy rồi à, tới ăn cơm." Đầu Đoạn Kính Hoài đau như búa bổ, kí ức về tới qua đứt quãng, giống như một giấc mộng. Anh đi đến ngồi xuống trước bàn ăn rồi đưa tay xoa tâm mi. Giản Minh Đường "Dì ơi, lấy thêm chén cơm lại đây." "Dạ, tiên sinh." Giản Minh Đường nhìn Đoạn Kính Hoài "Cậu không sao chứ? Lát nữa tớ sẽ đưa cậu về." Đoạn Kính Hoài nhìn đồng hồ, "Ừ." "Lát nữa cậu muốn đi đâu?" "Về nhà." Dừng một chút, Đoạn Kính Hoài nói tiếp "Sau đó đến cục dân chính, Lộc Tang Tang hẹn gặp lúc 2h30." Vừa dứt lời, hai người đối diện đều buông đũa nhìn anh. Giản Minh Đường và bạn gái trao đổi ánh mắt, muốn nói lại thôi. Đoạn Kính Hoài "Sao thế?" Giản Minh Đường "Chuyện đó. . . Cậu, cậu có nhớ tối qua mình đã làm gì không?" Bạn gái "Không nhớ cũng không sao, em có quay video!" Giản Minh Đường vội quay sang trừng cô nàng, bạn gái giải thích "Ha ha, để anh ấy xem đi, anh ấy mà quên thì đáng tiếc biết bao." Đoạn Kính Hoài nhíu mày, mơ hồ nhớ ra gì đó, "Đưa tôi." Giản Minh Đường đưa tay ngăn lại, "Kính, Kính Hoài. . . Xem xong rồi cậu cũng đừng sốc quá, tớ cảm thấy. . ." "Đưa tôi." ". . . Được rồi." Bạn gái Giản Minh Đường đưa điện thoại di động của mình cho anh, không biết tối qua ai đã quay video này rồi lan truyền trong vòng bạn bè." Đoạn Kính Hoài ấn phát video, anh thấy được mình và Lộc Tang Tang. Video không dài, không đầu không đuôi, chỉ có đoạn giữa, mà trong đoạn ngắn ngủi đó, anh liên tục kéo tay Lộc Tang Tang không ngừng lặp lại một câu. . . Giản Minh Đường luôn quan sát thái độ Đoạn Kính Hoài, nhưng từ lúc bắt đầu xem video đến khi video kết thúc, Đoạn Kính Hoài vẫn không tỏ thái độ gì. Đợi đến khi video kết thúc, Giản Minh Đường mới cẩn thận từng ly từng tý hỏi "Cậu. . . Cậu không sao chứ?" "Cuối cùng cô ấy. . . Có đồng ý với tôi không?" Đột nhiên Đoạn Kính Hoài nhỏ giọng hỏi. "Hả?" Cô ấy có đồng ý không ly hôn với tôi không?" Giản Minh Đường ngây ngẩn cả người. Anh cho rằng người tâm cao khí ngạo như Đoạn Kính Hoài, sau khi xem xong video phản ứng đầu tiên nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, không ngờ, suy nghĩ đầu tiên của cậu ta là muốn biết Lộc Tang Tang có hứa với mình hay không. Lòng Giản Minh Đường lập tức dâng lên cảm giác chua xót. "Tối qua cậu kéo em ấy không chịu buông, em ấy chỉ còn cách dỗ cậu nói không ly hôn để cậu buông tay." Giản Minh Đường còn nói trắng ra "Tuy nhiên, có lẽ chỉ để dỗ dành cậu mà thôi." Đoạn Kính Hoài rũ mi, anh cười tự giễu, "Ừ." "Vậy cậu. . ." "Tôi đi tìm cô ấy." "Đến cục dân chính ly hôn?" Đoạn Kính Hoài trầm mặc một lát mới đáp "Tôi về nhà." "Này, cậu còn chưa ăn cơm mà." "Hai người ăn đi." Sau khi về đến nhà, Đoạn Kính Hoài nhận được tin nhắn của Lộc Tang Tang, [Mang đủ giấy tờ, gặp nhau trước cửa cục dân chính.] Quả nhiên, tối qua cô chỉ dỗ dành anh. Đoạn Kính Hoài đặt giấy tờ lên bàn trà, anh không đi ngay mà ngồi ngẩn người trên sofa. Sau đó anh mở album ảnh, trong đó ngoại trừ một vài bức ảnh tư liệu y học, còn lại đều là ảnh của Lộc Tang Tang, là ảnh chụp tại khu vui chơi ngày đó. Đoạn Kính Hoài xem một lát rồi dùng tay che mắt. Thật lòng anh rất nhớ rất nhớ, nụ cười sáng chói không bất cứ thứ gì che lấp được của Lộc Tang Tang. ** Hai giờ rưỡi chiều, hai người gặp nhau trước cửa cục dân chính. Lộc Tang Tang đến trễ năm phút, sau khi xuống xe cô đi thẳng đến chỗ Đoạn Kính Hoài, cô không nói gì thêm, chỉ hất cằm ý bảo anh đi theo mình. Xếp hàng một lát, đến lượt hai người điền phiếu thông tin. "Tối qua anh uống hơi nhiều." Lúc điền phiếu, rốt cuộc Đoạn Kính Hoài cũng lên tiếng. Lộc Tang Tang gật đầu, "Tôi biết, khi tỉnh táo anh sẽ không nói mấy lời đó." Đoạn Kính Hoài dừng bút "Tang Tang, đừng ly hôn được không?" ". . ." "Anh uống nhiều." Giọng Đoạn Kính Hoài rất nhẹ, "Nhưng anh không cảm thấy mình nói sai điều gì." Lộc Tang Tang nhíu mày, "Vậy anh xác định đó là điều anh muốn nói? Anh thích tôi?" "Ừm." Tay cầm bút của Lộc Tang Tang run run. "Em nói anh không biết thế nào là yêu." Đoạn Kính Hoài quay đầu nhìn cô "Vậy chúng ta cứ từ từ, anh sẽ học." "Gì cơ?" "Hai vị, hai vị đến để ly hôn sao?" Rốt cuộc nhân viên công vụ không chịu đựng nổi nữa mà chen ngang. Đoạn Kính Hoài dùng ánh mắt xin lỗi nhìn nhân viên công vụ, sau đó anh nói với Lộc Tang Tang "Điền đi, chúng ta ly hôn trước." Mặt Lộc Tang Tang đần ra. Mấy giây sau, Đoạn Kính Hoài bỗng nói tiếp "Ly hôn xong, anh sẽ theo đuổi em." "Lộc Tang Tang "? ? ?" Nhân viên công vụ "Hai vị! Hai vị thật sự đến để ly hôn sao?!"
Tối hôm qua, sau khi ói xong, Lộc Tang Tang gục tại phòng tắm, cuối cùng được Đoạn Kính Hoài đưa về phòng. Ngày hôm sau, do phải đến bệnh viện nên Đoạn Kính Hoài dậy sớm, bước ra khỏi phòng, anh thấy được vỏ lon bia ngổn ngang trong phòng khách, vô cùng hỗn độn. Anh nhíu mày đi đến bàn trà chuẩn bị dọn dẹp cho sạch sẽ, nhưng mùi rượu bia nồng nặc khiến anh khó chịu, anh đành phải cầm lấy điện thoại gọi điện cho dì giúp việc. Nói chuyện điện thoại xong, anh vốn chuẩn bị đi ra cửa, thế nhưng vô tình liếc mắt, lại thấy được cặp văn kiện để trên bàn trà, đó là bản kế hoạch về hạng mục chi giả mà Lộc Tang Tang làm. Anh lập tức nhớ tới vẻ mặt muốn khóc mà cố nén của Lộc Tang Tang tối ngày hôm qua. Thật ra, sau khi trở về từ bệnh viện anh đã hiểu, trong lòng anh có thành kiến, cho nên mới không nhìn thấy tất cả những việc cô làm. Đoạn Kính Hoài ngồi xuống, mở cặp văn kiện ra, tuy anh không phải thương nhân, nhưng sống ở một gia đình như vậy, những thứ mưa dầm thấm đất cũng không ít, vì thế anh có thể nhìn ra được sự dụng tâm của Lộc Tang Tang. Còn nữa, ngày hôm qua anh đã xem qua chi giả của Tiểu Nam ở bệnh viện, chất lượng tốt ngoài ý muốn. Xem một lát, Đoạn Kính Hoài lại cầm điện thoại lên, gọi thêm một cuộc nữa. "Chú Dương." "Ơ kìa, Kính Hoài à." Người đầu bên kia điện thoại vô cùng ngạc nhiên, "Hiếm có nha, nhóc con cháu có chuyện gì mà gọi chú thế?" Đoạn Kính Hoài rũ mi nhìn văn kiện trong tay, anh nói ngắn ngọn xúc tích "Có thứ muốn cho chú xem ạ." ** Sau khi Lộc Tang Tang thức dậy thì đã không thấy bóng dáng Đoạn Kính Hoài đâu nữa, không chỉ không thấy bóng dáng anh, phòng khách cũng đã được dì giúp việc lau dọn sạch sẽ. Cô đứng trong phòng khách trầm mặt một lát, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô trố mắt ôm đầu ngồi xổm xuống. "Fuck! Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" Mắng thì mắng, hỏi thì hỏi, kỳ thật cô vẫn nhớ hết! Tối qua cô uống không ít bia, vừa mới thức dậy cô có thể nhớ không rõ, nhưng bây giờ nhìn thấy ghế sofa, cô nhanh chóng nhớ lại chuyện to gan lớn mật mà mình đã làm tối qua. Không ngờ cô dám động . . . miệng với Đoạn Kính Hoài. "Á á á ........ Đầu óc mình không bị gì đấy chứ!" Lộc Tang Tang ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào ghế sofa, cô nhớ kỹ ngày hôm qua cô Bá Vương ngạnh thượng cung, còn liều chết ôm Đoạn Kính Hoài hôn không chịu buông tay? Không đúng. . . Về sau dường như không hoàn toàn là cô đùa nghịch lưu manh? Anh đáp lại? Lộc Tang Tang từ từ đứng lên, anh đáp lại? Hay là, cô say đến nỗi hồ đồ? Reng reng - Điện thoại vang lên. Lộc Tang Tang dùng bộ mặt u sầu nhận điện thoại "Gì thế?" Nguyễn Phái Khiết "Ở đâu đó, có muốn ra ngoài ăn cơm không?" "Tớ vừa thức dậy." "Trời ạ, cậu là heo sao? Bây giờ là giờ nào rồi." Lộc Tang Tang ấn lên huyệt Thái Dương, "Ngày hôm qua tớ uống nhiều quá." "Cái gì? Cậu uống với ai, cậu quá đáng, đi uống rượu mà không gọi tớ." "Không có. . . Tớ uống ở nhà." "Cậu uống rượu ở nhà?! Đoạn Kính Hoài không nhét cậu vào bồn cầu sao?" Ngày hôm qua, bởi vì chuyện hạng mục mà cô phiền lòng muốn chết, lúc mua bia hoàn toàn không cân nhắc đến chuyện bệnh sạch sẽ của Đoạn Kính Hoài phác tác, sau đó đuổi cô ra khỏi nhà hay không. Bây giờ nghĩ lại, hình như tối qua, đoạn Kính Hoài có vẻ rất rộng lượng. "Nói ra sợ cậu không tin, tối qua anh ấy còn ngồi bên cạnh tớ cùng uống bia, phì . . . Uống trà mới đúng." "Hả?" . . . Một tiếng sau, Lộc Tang Tang ngồi xuống trong một phòng bao, đối diện là bạn tốt Nguyễn Phái Khiết. "Nói nào ngay, tớ cũng không ngờ lá gan mình lại lớn đến thế, tớ uống quá nhiều." Lộc Tang Tang hoảng hốt nói. Nguyễn Phái Khiết cười đến run rẩy, "Cậu nói thử xem có buồn cười không, mỗi lần cậu động tay động chân với người ta đều liên quan đến rượu bia." "Một lời khó nói hết . . . Haizz, chuyện năm đó không hoàn toàn là do rượu mà." Lộc Tang Tang xoa trán, nhớ lên lần đó, cô cảm thấy hơi "Buồn cười." Bữa tiệc ngày đó, có người tính kế Đoạn gia, cô gái kia muốn "Thất thân" với Đoạn đại thiếu gia, gả vào hào môn hoàn thành mộng đẹp, kết quả cuối cùng ai ngờ đánh bậy đánh bạ, Lộc Tang Tang uống say tiến vào căn phòng đó. Tiếp theo, một người dưới tác dụng của cồn, một người dưới tác dụng của thuốc mà điên loan đảo phượng một trận, đến khi tỉnh lại, hai người đều mơ màng. Dưới lớp chăn, hai người không mảnh vải che thân, mà bên cạnh bọn họ, các trưởng bối kích động đến nỗi muốn lao lên đánh người. . . Tóm lại, lần đó hẳn là lần gây họa lớn nhất của cô, cũng là kiếp nạn lớn nhất của Đoạn Kính Hoài. "Có điều hai người là vợ chồng, hôn một cái thì đã sao? Dù cho thật sự có chuyện gì cũng chả có vấn đề." Nguyễn Phái Khiết nói. Lộc Tang Tang nghĩ lại, "Có lý." "Vì vậy cậu buồn cái gì?" Lộc Tang Tang sờ mũi, "Không biết, tớ chỉ cảm thấy là lạ." "Được rồi, vợ chồng ân ái, là chuyện tốt." Nguyễn Phái Khiết nói "Đúng rồi, hạng mục của cậu thế nào, thất bại hả?" Nói đến chuyện này, Lộc Tang Tang cúi đầu, "Thất bại." "Chậc, có phải nhà cậu thiên vị hơi quá đáng rồi không?" "Tớ quen rồi, chỉ là chỗ mẹ tớ . . ." Lộc Tang Tang buồn bực uống một hớp rượu, "Tớ không muốn bà ấy thất vọng." Thật ra, mẹ cô còn khó khăn hơn cô nhiều, một người phụ nữ không có bối cảnh như bà dừng chân ở Lộc thị đã là chuyện không dễ dàng, bị làm khó dễ khắp nơi, tuy ba cô cũng đứng ra bảo vệ vợ mình, nhưng có nhiều chuyện ông cũng thân bất do kỷ. Mẹ cô muốn con gái mình tranh thủ nhiều lợi ích hơn nữa, âu cũng vì nghĩ cho tương lai của con gái. Mà đương nhiên ngay từ nhỏ cô đã không muốn mẹ mình chịu thiệt thòi, song sự thật chứng minh, có rất nhiều chuyện không phải cứ nỗ lực là đạt được. Sau khi cơm nước xong, Lộc Tang Tang đi đến công ty ngồi ngây ngốc ở đó. Gần đến giờ tan tầm, Chung Thanh Phân đột nhiên gọi điện cho cô. Thật ra ngày hôm qua bà cũng gọi điện cho cô, thế nhưng do tâm trạng không tốt nên cô không nhận. "Tang Tang, chiều nay về nhà ăn cơm đi." "Không được," Lộc Tang Tang nói tiếp "Con còn có việc." "Con thì có việc gì, sao thế, không dám về nhà?" Lộc Tang Tang nhíu mày, "Mẹ nói gì kỳ vậy, sao con lại không dám về nhà?" "Mẹ biết, hạng mục kia bị Lộc Thừa hớt tay trên nên con không vui, không sao đâu, lần sau mẹ nói ba con dành cái tốt hơn cho con." Chung Thanh Thân an ủi cô, "Nhưng thỉnh thoảng con phải trở về nhà ăn cơm chứ, xem như là thăm mẹ đi." Lộc Tang Tang thở dài một hơi, có chút đè nén "Vậy mà mẹ cũng bỏ qua được." Chung Thanh Phân "Được rồi, được rồi, buổi tối nhớ về nhà ăn cơm, à nhớ đi cùng Kính Hoài đấy." Lộc Tang Tang "Anh ấy còn làm việc nữa." "Hỏi xem thằng bé tan tầm chưa, tan tầm thì cùng đến đây." "Dạ. . . " Ở chung với người nhà trong một thành phố chính là phiền phức như vậy, hôm nay sang nhà chồng ăn cơm, ngày mai đến nhà mẹ đẻ ăn cơm, đi đâu cũng phải bày ra dáng vẻ vợ chồng ân ái. Lộc Tang Tang gọi cho Đoạn Kính nói rõ đầu đuôi, cô vốn nghĩ anh sẽ không rảnh, kết quả không ngờ hôm nay anh có thể tan tầm đúng giờ. Vì vậy, Lộc Tang Tang chỉ có thể kiên trì đến bệnh viện chờ. Cô dừng xe ở bãi đỗ xe bệnh viện, cô ngồi trong xe, suy nghĩ về cảnh ngày hôm qua. Vừa rồi khi nói chuyện điện thoại, hai người đều ăn ý không nhắc tới tối hôm qua, nhưng Lộc Tang Tang biết, chuyện này không thể trốn tránh, đợi lát nữa anh lên xe nhất định phải nói gì đó mới được. Đợi trên xe hơn mười phút, cô nhìn thấy Đoạn Kính Hoài từ xa đi tới. Anh vừa đi vừa nghe điện thoại, sau khi đến gần, anh dùng tay gõ lên cửa sổ phía ghế lái phụ hai cái. Lộc Tang Tang hạ cửa sổ xe xuống thì thấy anh gật đầu ý bảo cô chờ một chút. Đoạn Kính Hoài mang đến cho người ta cảm giác hơi lạnh, lạnh đến kiêu ngạo. Nhưng mà hết lần này đến lần khác ở rất nhiều mặt, anh vô cùng lịch sự, đối với ai cũng thế. Hai phút sau, anh cúp máy ngồi vào xe. "Tôi lái đi nha." "Ừ." "Đêm nay chắc anh không có hẹn đâu nhỉ?" Lộc Tang Tang đạp chân ga. Đoạn Kính Hoài lắc đầu. Lộc Tang Tang "Vậy thì tốt rồi, phiền anh về nhà với tôi một chuyến, mẹ tôi bảo tôi phải trở về với anh. Đoạn Kính Hoài thản nhiên đáp "Chuyện nên làm." Lộc Tang Tang nhìn anh một cái rồi lái xe rời khỏi bệnh viện. Từ bệnh viện đến nhà cô hơi xa, trên đường đi, trong xe vô cùng yên tĩnh, Lộc Tang Tang cảm thấy lúng túng đến đáng sợ, cô đưa tay mở nhạc. Sau khúc nhạc dạo với giai điệu sôi nổi, giọng ca của một nhóm thiếu niên truyền tới - Cả khoang xe tràn ngập bầu không khí cháy hết mình vì thanh xuân. Nghe nhạc, Lộc Tang Tang cảm thấy tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, Đoạn Kính Hoài nghiêng đầu, đối với guu âm nhạc của Lộc Tang Tang, anh từ chối cho ý kiến. "Này, anh từng nghe bài hát này chưa?" Lộc Tang Tang tìm đề tài nói chuyện. "Chưa nghe." "Anh chưa từng nghe qua sao? Đây là tiết mục rất nổi tiếng của chương trình chọn ca sĩ, tôi còn bỏ phiếu cho em trai nhỏ trong đó nữa, à. . . Tên gọi là gì ấy nhỉ, rất có tài năng, cũng đặc biệt đáng yêu. Đoạn Kính Hoài ". . ." "Lần trước có một tập Dương Nhân Hi nhận lời mời làm khách quý, cậu ấy mang về cho tôi một bản có chữ ký, sau đó không biết tôi ném đi nơi nào rồi, xong quên mất luôn." Lộc Tang Tang nói tiếp "Có điều mấy em trai nhỏ đó có chí hướng lắm." Đoạn Kính Hoài nhìn cô một cái "Cô già lắm sao?" Lộc Tang Tang "Không già, nhưng tôi đã kết hôn rồi." Đoạn Kính Hoài hơi khựng lại một chút, "Ý của cô là, kết hôn sẽ không còn chí hướng nữa?" "À.. . Không phải!" Lộc Tang Tang phản ứng kịp, suýt chút nữa đã cắn trúng lưỡi, "Làm sao có thể, kết hôn với bác sĩ Đoạn sao lại không có chí hướng được, mỗi ngày tôi đều tràn trề chí hướng, sức sống bắn ra bốn phía!" Đoạn Kính Hoài hơi cong môi, "Lắm mồm quá." Lộc Tang Tang cười to hai tiếng, sau đó cô đột nhiên thăm dò, "Đúng rồi, chuyện tối hôm qua. . ." Nụ cười Đoạn Kính Hoài bỗng phai nhạt mấy phần. Lộc Tang Tang lén nhìn anh, "Tối qua không phải tôi cố ý đâu, con người tôi chính là như vậy đấy, sau khi uống say rất dễ dàng to gan lớn mật." "Cô biết thì tốt rồi." "Có điều, hình như hôm qua không chỉ mình tôi chủ động?" Bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh trong chớp mắt. Thấy Đoạn Kính Hoài không trả lời, Lộc Tang Tang vốn không xác định cũng vững tin rồi. Cô ngạc nhiên liếc nhìn Đoạn Kính Hoài "Vì thế anh cũng hôn tôi rồi, chúng ta đều coi như không chịu thiệt đúng không?" Đoạn Kính Hoài hít một hơi, "Lộc Tang Tang." "Tôi sẽ không nói xin lỗi đâu." Lộc Tang Tang thả lỏng, "Tôi còn lo anh giận tôi nữa kìa, cũng may không phải mình tôi đơn phương đùa bỡn." Đầu lông mày Đoạn Kính Hoài hơi nhíu lại. Lộc Tang Tang quay hẳn sang nhìn anh một cái, chẳng qua là cái nhìn này rơi vào môi anh, "Nói đi phải nói lại, bác sĩ Đoạn à." Đoạn Kính Hoài nhìn sang. Lộc Tang Tang chỉ chỉ vào môi mình, không sợ chết nói "Môi của anh vẫn rất mềm, trước sau như một." ". . . " Da mặt Lộc Tang tang mới là dày trước sau như một. Đùa giỡn Đoạn Kính Hoài xong, nghĩ lại mà sợ nhưng trong lòng cũng vô cùng sung sướng, cô thật sự cảm thấy đầu óc mình có bệnh, khi không lại thích động thủ trên đầu thái tuế*. * ý nói mạo phạm người có quyền có thế. Lái xe hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng đến Lộc gia. Mẹ Chung Thanh Phân của cô đã chờ sẵn ở trước cửa, thấy hai người bọn họ tới, bà cực kỳ nhiệt tình ôm lấy. . . Cánh tay Đoạn Kính Hoài. "Ai ui Kính Hoài, con đã đến rồi, vừa tan tầm có mệt không, cơm nước đã sẵn sàng, hai đứa con mau vào nhà đi." Ở trước mặt người lớn Đoạn Kính Hoài vô cùng lễ phép, anh thu hồi vẻ mặt thối hoắc vì bị cô trêu chọc, sau đó khách sáo chào hỏi Chung Thanh Phân. ==== Chị Lộc quả là điếc không sợ súng
Cuộc sống nhẹ nhàng của Dũng cứ thế tiếp tục, hàng ngày đi làm và "tăng ca" với cả ba cô gái đồng nghiệp. Hắn cũng dành thời gian để đến phòng tập gym, cơ thể khỏe mạnh săn chắc càng thu hút phái đẹp nhiều hơn. Tuy vậy Dũng vẫn không quan tâm tới một ai ngoài nhu cầu tình dục, bởi hắn đang có một kế hoạch."Anh quyết định nghỉ việc thật sao?" Vân luyến tiếc hỏi dù bản thân sẽ ngồi vào vị trí mà Dũng để lại."Ừ! Anh có việc phải trở về nhà. Khi nào rảnh anh lại xuống thăm."Dũng quyết định nghỉ việc sau ba năm xa nhà, hắn sẽ trở lại thành phố làm lại từ đầu. Hôm nay là buổi làm việc cuối của hắn, mọi người về sớm để làm một bữa tiệc chia tay nho nhỏ."Anh có việc về trước, mọi người cứ tiếp tục nhé!" Hùng nói khi tăng một ở nhà hàng kết người còn lại nhìn nhau đầy dâm ý. Chọn một khách sạn kín đáo, Dũng đưa ba người vào và tiếp tục bữa tiệc.***Trở về thành phố, Dũng lập một công ty quảng cáo nhỏ. Nhưng với tài năng và sự chuẩn bị kĩ càng khi còn làm cho Hùng, công ty của Dũng phát triển mạnh mẽ sau một năm hoạt động. Không chỉ riêng lĩnh vực quảng cáo, Dũng còn âm thầm đầu tư vào chứng khoán và bất động sản nên nhanh chóng lấy lại được vị thế cũng như tiền bạc như lúc rất giận vì vợ đã phản bội, nhưng khi hoan lạc với các cô gái đồng nghiệp trước đây Dũng nhận ra một điều rằng để mất vợ là do lỗi của chính mình. Các cô gái kia thiếu thốn tình dục nên dễ dàng đến với hắn, nếu hắn buông lời ngon ngọt dụ dỗ thì có lẽ họ cũng giống Phượng, từ bỏ người đàn ông của họ. Nhớ lại những năm tháng còn là vợ chồng, hắn chỉ đáp ứng tình dục cho Phượng một hai lần mỗi tuần. Cứ nghĩ rằng mình chung thủy thì vợ cũng thế mà đâu biết được rằng tuần suất ít ỏi như vậy chẳng thấm vào đâu so với độ tuổi sung mãn của Phượng. Suy nghĩ rất nhiều và Dũng quyết định, thay vì căm ghét thì hắn sẽ giành lại vợ từ tay gã kia...."Alo...mẹ mất rồi anh Dũng ơi..." Người em trai gọi thông báo cho về nhà sau bốn năm cách biệt trong không khí đau buồn nhưng Dũng vẫn được người nhà chào đón niềm nở. Hắn không ngờ rằng mẹ đã giữ kín chuyện tội lỗi năm xưa hắn đã gây ra cho Hoàng còn cảm thấy hổ thẹn và không dám gặp mặt con gái, nhưng suốt mấy ngày tang lễ mà không thấy Hoàng Yến làm Dũng không khỏi lo lắng."Em có thấy con gái anh đâu không Mạnh?" Dũng hỏi cậu em em trai nhìn Dũng, thở dài rồi nói "Thiệt tình! Em không biết vì sao anh không về thăm con bé. Từ khi anh bỏ đi, Hoàng Yến ở nhà ông bà nội được vài ngày rồi cũng bỏ đi vì cãi chuyện gì đó với bà nội. Hỏi thì cả hai bà cháu đều không nói, bà nội càng chửi, cháu càng cãi lại rồi không ai nhìn mặt ai, cho tới lúc sắp mất bà còn dặn rằng không được cho con bé tới đám tang của bà nên..."Mạnh nói tiếp "Con gái anh không chịu về ở với bà nên em đành đưa con bé tới quán cơm của vợ em, dọn cái gác cho nó ăn ngủ ở đó luôn. Đúng là cha nào con nấy, con bé không chịu lấy bất cứ cái gì của người khác cho, chỉ nhận lương từ việc phụ quán cho tới giờ."Dũng cảm thấy bản thân mình thật vô tâm, hắn định khi nào đưa tiễn mẹ xong sẽ đi tìm con gái."Em mệt quá, chắc về nghỉ một lát rồi tối em qua..." Hiền, vợ của Mạnh xin phép hai anh em."Ừ, em về nghỉ đi!"Dũng nhìn gương mặt mệt mỏi của em dâu nhưng vẫn duyên dáng, cộng thêm thân hình nuột nà gái một con nên dương vật bí bách của hắn ngóc đầu dậy dù đang trong không khí tang tóc."Anh mệt thì cũng đi nghỉ đi..." Mạnh nói với một lát nữa rồi Dũng cũng lên lầu tìm phòng nghỉ, nhưng xui xẻo thế nào mà mọi phòng đều có người. Dũng muốn ở một mình cho yên tĩnh, nhớ tới phòng thờ ở tầng trên cùng nên hắn tìm tới."Quái!" Dũng buột miệng nói khi mở cửa không là phòng thờ nên không ai khóa cửa làm gì. Hắn nhớ rằng phòng này chỉ có hai chiếc chìa khóa do mẹ và hắn mỗi người giữ một chiếc, thấy khó hiểu nên Dũng lấy chìa khóa của mình mở trong có một người đang nằm ngủ, là Hiền, em dâu của hắn. Bên cạnh còn có chiếc chìa khóa còn lại của phòng này, Dũng đoán là mẹ hắn đã đưa lại cho Hiền nên cô nàng mở phòng này để nghỉ luôn chứ không về nhà. Hắn bước vào trong và im lặng ngồi xuống bên cạnh Hiền, khẽ nuốt nước miếng khi bờ ngực của cô em dâu đang phập phồng theo từng nhịp tay của Dũng cứ nắm vào rồi duỗi ra mà không dám đặt lên bờ ngực kia. Ngắm một lúc rồi đứng lên đi tới cửa, dù rất ham muốn nhưng Dũng không dám làm liều. Nhưng chưa kịp khép cửa thì có tiếng của Hiền nói vọng ra."Ủa...anh Dũng hả?""À...ừ, anh tưởng không có ai nên định vào nghỉ một lát... Thôi em ngủ tiếp đi!"Dũng mừng rơn vì lúc nãy kìm nén được máu liều. Hắn đâu có biết rằng Hiền chưa ngủ, khi nghe thấy tiếng khóa cửa được mở ra nàng đã định lên tiếng vì bất ngờ, nhưng nhớ lại lời của mẹ chồng nói khi giao chìa khóa phòng thờ cho nàng rằng chiếc còn lại Dũng đang giữ. Lúc đó không hiểu thế nào mà nàng lại giả vờ ngủ tiếp, rồi cảm nhận được anh chồng của mình đang xoi từng ngóc ngách trên cơ thể khiến nàng cũng xao động trong lòng."Hay là...hay là anh cứ nghỉ ở đây cũng được, bên dưới ồn ào lắm." Hiền hí hửng quay lại nằm ngay bên cạnh em dâu nhưng cố làm bộ mặt vô cảm, cả hai im lặng không nói. Nghĩ mãi mà không có cách gì để bắt chuyện, Dũng nhìn qua cô em dâu đang nhắm mắt cố ngủ, hắn làm liều"Em gối đầu lên tay anh cho dễ ngủ này..."Dũng nói xong mới thấy mình hồ đồ, nhưng Hiền nói một câu làm hắn hứng khởi hẳn lên"Ai thấy thì không hay đâu anh..."Dũng liền bật dậy đi tới bấm chốt khóa cửa rồi quay lại nằm bên cạnh Hiền."Giờ không còn ai mở cửa được nữa..." Dũng vừa nói vừa đưa tay tới cho Hiền gác đầu ngượng ngùng nhưng rồi cũng miễn cưỡng nằm im bên cạnh hắn. Thấy cô em dâu không phản ứng, Dũng biết nàng đã bật đèn xanh, không ngần ngại đưa tay lên tóm lấy quả bưởi căng tròn của Hiền."Ứ...anh làm gì vậy...!" Hiền bất ngờ nên đẩy tay Dũng liền chồm tới nằm đèn lên người Hiền rồi hôn ngấu nghiến vào bờ môi ngọt lịm, không để nàng lên tiếng chống cự. Hiền ngọ ngoạy xoay đầu liên tục nhưng không thoát được cái miệng của Dũng, môi nàng cứ bị môi hắn chiếm lấy không rời. Giãy giụa một lát không được nên Hiền nằm im, mắt nhắm chặt vì hai quả bưởi đang bị tay Dũng tóm có vẻ êm xuôi, Dũng rời môi Hiền ra rồi hôn dần xuống cổ nàng, tay vẫn không ngừng xoa nắn bầu ngực của cô em dâu, còn chân hắn đang tách hai chân đang khép chặt của Hiền ra rồi chen vào giữa. Dương vật cứng ngắt trong quần đè lên bờ mu mềm mại của nàng, cách vài lớp vải nhưng trong tình huống vụng trộm thế này vẫn kích thích cực không la lối chống cự mà chỉ có tiếng thở mạnh vang lên. Dũng tốc áo của nàng lên tận cổ, miệng liền ngoạm lấy quả bưởi ngon tuyệt vừa hiện ra."Ưm..." Hiền đưa tay lên miệng ngăn tiếng rên sung mút một lúc lâu làm em dâu đờ đẫn vì sướng, Dũng đưa tay xuống cạp quần của nàng. Nhưng dường như con chút lý trí, Hiền ngồi dậy đẩy Dũng ra thật mạnh, nàng không nói gì mà chỉnh lại áo quần rồi bỏ đi."Em về nhà nghỉ, anh cứ ở đây tự nhiên...!" Hiền nói rồi khép tiếc nhìn em dâu rời đi nhưng Dũng biết vẫn còn cơ hội, hắn nằm luôn tại đó nghỉ ngày sau, lo hậu sự cho mẹ xong Dũng mới đi tìm Hoàng Yến. Quán cơm cách khá xa nhà của vợ chồng Mạnh, ban ngày Hiền đến bán tới chiều thì về nhà, còn ban đêm Hoàng Yến ở đó một mình. Đứng trước cánh cửa sắt khép hờ, Dũng tiến lại nhòm vào trong. Hiền đang dọn dẹp chuẩn bị để ngày mai bán lại, ngại ngùng khi thấy Dũng đứng bên ngoài nhưng rồi cũng tới mở cửa mời hắn vào."Anh tới tìm Hoàng Yến..." Dũng nói."Dạ... Con bé đi chơi với lớp vài ngày nữa mới về, anh vào trong ngồi chơi..." Hiền đáp lại và lấy nước mời em dâu duyên dáng làm Dũng nhớ lại hôm trước, trong quán chỉ có hai người nên hắn liều lĩnh lần nữa."Cảm ơn em đã chăm sóc con anh bấy lâu nay, anh không biết phải đền đáp thế nào..." Dũng nói trong khi tay hắn đã nắm lấy bàn tay mềm mại của cố rụt tay lại nhưng không được, nàng đỏ mặt nói "Dạ có gì to tát đâu anh, con bé tự túc mọi thứ, có thiếu thốn cũng không xin hay nhận cái gì của ai..."Dũng được đà làm tới, hắn kéo Hiền ngồi lên đùi mình rồi hôn lên môi nàng."Ưm...anh...cửa..." Hiền cố hớn hở bước đến kéo cửa sắt khóa luôn ở bên trong rồi quay trở lại với cô em dâu. Tiếp tục chỗ dang dở bữa trước, đẩy Hiền chống tay lên bàn ăn dành cho khách, còn hắn đứng phía sau tuột quần của nàng xuống ngang đùi. Âm hộ của Hiền đã ẩm ướt nên Dũng cầm dương vật đẩy vào luôn."Aa..." Hiền sung sướng thốt lên khi thứ to lớn kia tách người nàng ra rồi chui như Dũng trước đây, em trai hắn khá nhạt nhẽo trong chuyện vợ chồng, Mạnh chỉ miễn cưỡng làm cho xong nhiệm vụ. Tồn đọng lâu ngày nên Hiền đã buông thả bản thân với anh chồng điển trai và phong sướng với từng cú thúc mạnh mẽ của Dũng, Hiền gục người lên bàn vì chưa bao giờ có được cảm giác tột đỉnh như thế này. Chồng của nàng chỉ qua loa với một tư thế truyền thống suốt mười mấy năm nay. Âm đạo nàng co tắt từng cơn khi khoái cảm dâng trào."Á...ưm..." Hiền phải tự cắn vào tay để ngăn tiếng la của chính dừng lại vuốt ve bờ mông căng tròn của em dâu sau gần chục phút dập như vũ bão, hắn cũng thấm mệt nhưng vẫn kìm lại không xuất tinh, cố để dành lại chiến thêm hiệp nữa với mục đích làm cho cô em dâu mê mệt khúc thịt của mình."Hình như lúc nãy em nói anh ngồi chơi..." Dũng khi bắt gặp ánh mặt e thẹn của chiếc ghế tới và ngồi xuống cạnh bàn giống như ngồi ăn cơm, Dũng cầm dương vật to lớn vẫn cứng ngắt chỉa lên như ra hiệu. Hiền hiểu ý quay lưng về phía Dũng rồi ngồi lên đùi hắn, dương vật tiếp tục chui vào cửa động ướt đẫm dâm thủy. Nàng từ từ hạ người xuống cho tới khi ngồi hẳn trên đùi hắn, dương vật của anh chồng đã nằm trọn trong người vật mới lạ và tư thế mới lạ, Hiền sung sướng bất tận khi bầu ngực căng mọng lại nằm trọn trong tay Dũng, nàng khép chân thật chặt như muốn nuốt luôn khúc thịt kia vào trong tử cung mình. Hiền nhẹ nhàng chuyển động mông tròn, âm đạo nuốt vào rồi nhả khúc thịt kia ra liên hồi. Khoái cảm tràn tới, nàng nhấp nhổm mạnh hơn, tiếng da thịt chạm nhau vang lên to dần."Ưm..." Hiền cắn chặt răng lên đỉnh lần nữa."A..." Dũng cũng xuất tinh cùng với ngả đầu ra sau tựa vào vai Dũng, mắt lim dim tận hưởng khoái lạc khi âm đạo nàng vẫn còn đang ngậm khúc thịt kia đang thu nhỏ dần."Anh chồng...mất nết..." Hiền nũng nịu với Dũng."Em dâu...hư thân..." Dũng cười đáp ngượng ngùng không dám nhìn hắn nữa nhưng vẫn ngồi im, dương vật hắn vẫn còn trong người nàng. Im lặng một lúc, Hiền ngồi dậy mặc lại quần và không quên dặn dò "Anh...chuyện này đừng để ai biết nhé...!"Dũng mỉm cười gật đầu rồi nói "Em cũng đừng cho Hoàng Yến biết anh có tới đây...anh muốn tạo bất ngờ..."Dũng nói thế nhưng thật ra là vì hắn cũng chưa đủ tự tin để gặp lại con cũng mỉm cười đồng ý, cuộc tình vụng trộm vừa rồi đã giải tỏa được ham muốn kìm nén bấy lâu trong người, nàng không giấu được nụ cười thỏa mãn trên gương mặt dù chỉ còn một mình trong quán....Dũng trở về chuẩn bị cho công việc sắp tới nhưng vẫn trông ngóng con gái. Con bé sống khép kín với người thân nên Hiền cũng không biết rõ tình hình thế nào. Điều đó càng làm cho Dũng lo lắng rằng Hoàng Yến căm ghét hắn, bản thân đã hại đời con gái còn vô trách nhiệm để cô bé sống lẻ loi suốt mấy năm trời, Dũng thấy mình không còn tư cách gì để đối diện với Hoàng đo mãi rồi Dũng cũng quyết định phải gặp lại con bé, hắn chạy tới trước cổng trường của Hoàng Yến chờ đợi. Ngồi lỳ suốt vài tiếng cuối cùng cũng tới giờ tan học, Dũng căng mắt tìm kiếm một bóng hình trong hàng trăm học sinh đang tiến ra. Tuy biết rằng Hoàng Yến sẽ thay đổi rất nhiều, khó nhận ra nhưng Dũng đã để ý rất kỹ và chắc chắn rằng những tà áo dài thướt tha kia không có ai là con gái sinh thưa thớt dần làm Dũng lo lắng, hắn không chờ đợi được nữa nên đi vào trong sân trường tìm kiếm luôn. Nhìn lướt qua sân trường một lượt, Dũng không thấy nữ sinh nào còn ở lại, ngay lúc đó tiếng ồn ào từ bãi giữ xe làm hắn chú ý và tiến chục học sinh cả nam lẫn nữ đứng thành vòng tròn nên Dũng không thấy rõ được ai đang bị vây ở giữa."Đồ nhà quê nghèo rách mà còn chảnh hả mày... Nhà quê còn mồ côi...""Xé áo nó đê..."Roạt..."Á..."... Những tiếng chửi bới nhắm vào một học sinh rồi sau đó là tiếng quần áo bị xé rách cùng tiếng của nữ sinh vang chen mãi mới thấy được cảnh bên trong, một nữ sinh đang ôm cặp trước ngực che chắn cơ thể vì tà áo dài đã bị đám kia xé rách làm đôi, bờ lưng trần phơi bày làm đám con trai hú lên như tinh tinh vào mùa động đực. Đám con gái là thủ phạm xé chiếc áo của nữ sinh kia cũng cười khoái trá rồi lại lao vào cố giật lấy chiếc cặp của cô bé."DỪNG LẠI!" Dũng gầm lên rồi lao năm đủ để Hoàng Yến thay đổi tới mức người khác không phân biệt được, nhưng với Dũng thì khác, hắn nhận thấy cô bé kia rất giống con gái mình bốn năm trước. Ở độ tuổi dậy thì phát triển mạnh mẽ nên con gái hắn sẽ thay đổi nhiều, nhưng là thay đổi nhiều chứ không phải thay đổi hoàn toàn, những đường nét trên gương mặt xinh đẹp kia vẫn còn lưu lại nên một người cha như Dũng hoàn toàn có thể nhận ra đứng chắn ngang với nét mặt giận dữ, đám học sinh thấy có nên nhanh chóng tản ra rồi bỏ đi, để lại hai người bất động nhìn bé đúng là Hoàng Yến, hắn không thay đổi nhiều nên cô bé dễ dàng nhận ra, chỉ là quá bất ngờ nên không phản ứng gì. Còn Dũng đứng lặng im không bước tới thêm, hắn đang dằn vặt lòng mình vì đã để con gái phải khổ sở thế này."B...ba...!" Hoàng Yến khó khăn lên tiếng, cô bé nhào tới ôm chặt Dũng mặc kệ chiếc cặp rơi xuống để lộ ra nửa thân trên trần trụi chỉ còn chiếc áo ngực che run run ôm chặt con gái, đôi mắt của hắn ngấn nước, nước mắt của một người đàn ông. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn cởi áo đang mặc khoác lên cho Hoàng Yến, trên người hắn còn lại chiếc áo thun ba lỗ."Con..." Dũng nói không nên lời vì vẫn còn run run, lúc này với hắn như vừa tìm lại được báu vật vô giá bị mất bấy lên trán con gái rồi lại ôm chặt lấy cô bé."B...ba...mình về đi..."Dũng mỉm cười gật đầu đồng ý, Hoàng Yến nắm tay hắn kéo đi thật nhanh, cô bé muốn tụi kia thấy rằng mình không phải đứa mồ côi. Dũng hiên ngang đi bên cạnh con gái, Hoàng Yến cũng không hề xấu hổ dù vừa bị nhục mạ. Đám học sinh bắt nạt Hoàng Yến vẫn còn tụ tập bên ngoài cổng trường, đang hí hửng bàn chuyện hôm khác chặn đánh cô bé thêm lần nữa thì phải nín bặt vì hai người đang đi ra. Bên cạnh cô gái mà chúng vừa phỉ báng là một gã điển trai và cơ bắp. Dũng siêng năng luyện tập nên có được thân hình vạm vỡ, đủ để uy hiếp tinh thần của đám con trai choai choai, còn vẻ nam tính phong độ của hắn cũng làm hạ hỏa sự ganh ghét với Hoàng Yến trước đó của đám con gái mới dẫn Hoàng Yến lên xe hơi đậu gần đó, chạy tới một đoạn rộng rãi rồi dừng lại. Lúc này Hoàng Yến mới bật khóc và chồm qua ôm chặt hắn, cô bé khóc thật lớn như một đứa trẻ mặc dù lúc nãy bị bắt nạt và xé rách cả áo mà không hề khóc một tiếng."Huu...ba ơi...!"Dũng chỉ ôm chặt và hôn lên trán Hoàng Yến mà không nói gì. Nỗi lo con gái căm ghét hắn đã tan đi khi cô bé đang ôm chặt hắn, nhưng nỗi dằn vặt vì bản thân đã để con gái phải khổ cực lại càng tăng cha con ôm nhau thật lâu, Hoàng Yến cũng đã ngừng khóc mà chỉ còn nấc nhẹ.
"Ơ kìa, Tang Tang đến đấy à." Vừa bước vào cửa, đập vào mắt Lộc Tang Tang là người phụ nữ mặc váy đỏ đang ngồi trên ghế sofa. Chúc Văn Quân, mẹ chồng cô. "Mẹ." Lộc Tang Tang chào hỏi. "Bà nội vừa nhắc đến con đấy, không ngờ con tới nhanh đến thế." "Đâu có, con tới muộn chứ ạ." Lộc Tang Tang đi đến bên cạnh Ngụy Nhược Hoa rồi để túi xách xuống, "Bà nội, bây giờ bà cảm thấy thế nào ạ?" Thấy cháu dâu đến, Ngụy Nhược Hoa cực kỳ vui vẻ, "Bà rất khỏe, không cần lo lắng." "Xin lỗi bà nội, bây giờ cháu mới có thể đến thăm bà." "Không sao không sao, các con bận rộn, hơn nữa đây chỉ là bệnh cũ, không có vấn đề gì lớn." Lộc Tang Tang "Bà nội, con có mua hoa quả, bây giờ bà muốn ăn cái nào, con gọt cho bà." "Đừng vội." Ngụy Nhược Hoa kéo tay Lộc Tang Tang, "Để bà nội ngắm cháu kỹ một chút." "Dạ được." Lộc Tang Tang ngồi xuống mép giường, "Con ngồi đây với bà ạ." Một đứng một ngồi, hai người đều ở bên giường bà cụ. Ngụy Nhược Hoa liếc nhìn cháu trai, bà bất mãn "Tang Tang, mấy ngày nay khiến cháu ấm ức rồi, cháu xem Kính Hoài kìa, bận đến nỗi không về nhà." "Không sao đâu bà nội, chúng cháu vẫn thường liên lạc, hơn nữa cháu còn đến Hồng Kông tìm anh ấy." Lộc Tang Tang nói dối mặt không đổi sắc, "Khoảng cách không là vấn đề, đúng không anh?" Câu hỏi cuối cùng ném qua cho anh, tâm mi Đoạn Kính Hoài hơi chau lại, nhưng anh vẫn gật đầu. Tận đáy lòng, Ngụy Nhược Hoa đã từng phê bình kín đáo sự kết hợp giữa hai người rất nhiều lần, chẳng qua là sau này phát hiện, cháu dâu cực kỳ khiến người ta yêu thích, nỗi khó chịu trong lòng bà cũng tan không còn một mảnh. Ngụy Nhược Hoa "Được rồi được rồi, các cháu hãy yêu thương lẫn nhau, tốt nhất là nhanh cho bà ôm cháu cố." Gương mặt Lộc Tang Tang cứng lại, thật sự đi đến đâu cũng bị hối thúc. . . "Nói rất đúng," Chúc Văn Quân cũng tiếp lời, "Kính Hoài, bây giờ con đã về rồi, có một số việc, vợ chồng son các con phải bàn bạc với nhau mới được." Đoạn Kính Hoài đáp "Nói sau đi ạ." "Nói sau nói sau, con đừng suốt ngày đánh thái cực, tốt nhất là hành động mau lẹ cho mẹ." Chúc Văn Quân nhìn Lộc Tang Tang, giọng nhẹ hơn hẳn, "Tang Tang à, chuyện sinh con nên sớm được thì đừng để chậm trễ, con yên tâm, con không muốn chăm thì cứ đưa sang cho mẹ, mẹ chăm giúp các con, đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống từ trước đến nay của các con." Lộc Tang Tang cười đáp lại "Con biết rồi mẹ." Lúc hai người rời khỏi bệnh viện đã là bảy giờ tối, màn đêm buông xuống, đèn đường như chiếc đèn lồng treo cao chiếu lên người, nửa sáng nửa tối. Hai người không nói chuyện, dường như người xa lạ. Nhưng thật ra, Lộc Tang Tang hiểu rất rõ Đoạn Kính Hoài đấy. Hai người không thân thiết, không sai, nhưng từ lúc cô mười sáu mười bảy tuổi đã biết anh. Năm đó trong khu biệt thự Tây Lâm của giới danh môn vọng tộc ở Đế Đô, Lộc gia và Đoạn gia không cách xa nhau là mấy, năm đó, cô thường xuyên nghe được từ miệng ba mẹ Đoạn gia có người nào đó thông minh biết bao, ưu tú biết bao, toàn là mấy câu kiểu "Con nhà người ta" vô cùng đáng ghét. Đoạn Kính Hoài chính là điển hình của "Con nhà người ta." "Anh lái xe tới hả?" Rốt cuộc Lộc Tang Tang cũng mở miệng. "Không có." "Vậy thì ngồi xe tôi đi." Đoạn Kính Hoài gật đầu, vừa xa cách vừa lễ phép, "Làm phiền rồi." Lộc Tang Tang hơi dừng một chút, cô cười nói "Không phiền, dù sao chúng ta cũng ở chung nhà." ". . ." Sắc trời đã tối, xe cộ tấp nập, đèn đường sáng trưng. Xe rẽ vào đường cái, bên ngoài gió mát đìu hiu, bên trong bầu không khí trầm lặng. Thỉnh thoảng Lộc Tang Tang giả bộ lơ đãng liếc về phía ghế phụ, Đoạn Kính Hoài ngồi đó, ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tấp, lạnh lùng hà khắc. Kỳ thật trời sinh cô là người nói nhiều, có điều khi đối mặt với Đoạn Kính Hoài, cô chẳng biết nên nói gì. Mà Đoạn Kính Hoài, anh vốn là người không thích nói. Lộc Tang Tang cảm thấy anh học y là rất đúng, khả năng giao tiếp của anh thật sự không thích hợp lăn lộn trong giới kinh doanh vừa khoa trương và xa loa lãng phí. Hơn nữa Đoạn gia vốn là y học thế gia, đến đời cha Đoạn Kính Hoài mới chuyển sang làm kinh doanh. Thực lực kinh tế Đoạn gia hùng hậu, có nhiều sản nghiệp, nhất là ngành bất động sản vô cùng lớn mạnh. Đến thế hệ tiếp theo, mọi người cứ tưởng con trai trưởng Đoạn Kính Hoài sẽ tiếp nhận cơ nghiệp Đoạn gia, nhưng không ngờ anh lại chẳng có hứng thú gì với kinh doanh, một lòng học y. Ngược lại, em trai anh là Đoạn Kinh Hành lại ngoan ngoãn làm thương nghiệp. Chẳng qua là chuyện này không quan trọng, Đoạn gia đạt đến đẳng cấp này, với tư cách là con trai trưởng, dù Đoạn Kính Hoài chọn y hay là thương, địa vị Đoạn gia vẫn không mảy may thay đổi. ** Sau đó không lâu, đã về đến tiểu khu. Hai người tùy tiện ăn chút gì đó dưới lầu, sau đó mới lên nhà, Lộc Tang Tang đi tắm rửa, Đoạn Kính Hoài thì sắp xếp đồ đạc của mình ở bên ngoài. Lộc Tang Tang tắm rửa, gội đầu, dưỡng da. . . Từng bước rườm rà cô làm hết sức trôi chảy, đợi đến khi cô làm xong mọi việc đi ra ngoài, Đoạn Kính Hoài đã tắm rửa xong từ lâu, anh đang ngồi ở phòng khác, trên đầu gối là tập văn kiện, người hơi ngả về phía trước nhìn vào laptop đặt trên bàn trà. Ánh sáng màu lam nhạt trên màn hình bao phủ gương mặt anh, vô cùng mông lung, làm cho mặt anh có thêm vài phần dịu dàng. Vẻ bề ngoài quá tốt, đáng tiếc là phối sai tính cách. Lộc Tang Tang nở nụ cười đi qua, cô cầm lấy ly nước chanh trên bàn trà, "Bác sĩ Đoạn, muộn như thế mà anh còn làm việc hả?" Đoạn Kính Hoài nghe tiếng ngước mắt lên, "Có tư liệu của bệnh nhân cần phải xem." "Ờ." Lộc Tang Tang đặt ly thủy tinh xuống bàn, "Vậy anh cực khổ rồi, tôi hơi buồn ngủ, đi ngủ trước nha." "Khoan đã." Đột nhiên Đoạn Kính Hoài gọi cô lại. Lộc Tang Tang có chút ngoài ý muốn, "Sao thế?" Đoạn Kính Hoài nhíu mày, "Những lời bà nội nói ban nãy, cô không cần để ý." Lộc Tang Tang hiểu ra ngay lập tức, "Anh nói chuyện sinh con?" Anh gật đầu. "Nếu vĩnh viễn tôi không sinh thì sao? Có thể xem nhẹ lời họ mãi không?" Bàn tay gõ phím của Đoạn Kính Hoài dừng lại một chút, hai ba giây sau, anh mới thản nhiên nói "Tùy cô." Lộc Tang Tang nhíu mày, "Tôn trọng tôi như vậy?" Giả sử bây giờ tôi muốn sinh, có phải anh sẽ lập tức phối hợp với tôi không?" Lộc Tang Tang hoàn toàn không phải vô cớ gây kiếm chuyện, bởi vì cô biết Đoạn Kính Hoài không thật sự tôn trọng ý kiến của cô, chẳng qua anh chỉ không muốn mà thôi. Có điều, miệng cô thích tạo nghiệp, hay trêu chọc người ta. Quả nhiên, nghe xong câu này sắc mặt Đoạn Kính Hoài thay đổi ngay, hình như anh muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì. Trong nháy mắt đó, Lộc Tang Tang có chút hối hận. Thật ra thì ngày còn bé cô có hơi sợ anh, cô cảm thấy người này lúc nào cùng trưng gương mặt nghiêm túc, vẻ mặt thay đổi không nhiều, hoàn toàn không nhìn ra anh đang nghĩ cái gì. Nhớ kỹ có một lần cô nhìn thấy vẻ mặt anh tan vỡ, đó là buổi sáng năm cô mười tám tuổi, hai người thức dậy trên một chiếc giường, cùng một căn phòng, tay chân quấn lấy nhau, người không mảnh vải, cứng mềm kề sát. Ngày đó, sắc mặt anh ngốc nghếch hơn bây giờ rất nhiều, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, không biết do mắc cỡ hay tức giận. Khi ấy Lộc Tang Tang cũng bối rối lắm, thế nhưng đằng sau sự bối rối, chẳng hiểu sao một ý nghĩ bỗng vụt qua đầu cô Lúc Đoạn Kính Hoài xấu hổ, quả là cmn thú vị. "Ái chà, tôi nói giỡn đấy." Lộc Tang Tang kịp thời kiềm lại, cô cười nói tiếp "Chúng ta đều còn trẻ, vả lại dựa vào quan hệ giữa chúng ta mà nói, có con sớm cũng phiền phức." Đoạn Kính Hoài ngước mắt nhìn cô, "Chúng ta là quan hệ gì?" "Hả? Ơ. . . Cái này sao? Là quan hệ đôi bên cùng có lợi?" Lộc Tang Tang buộc lại tóc dài, "Chúng ta đều thân bất do kỷ, chuyện có thể làm bây giờ là thực hiện tốt vai trò này, anh thấy có đúng không?" Quả thực kết hôn không phải là ý muốn của hai người, có điều sống trong gia đình như bọn họ, có bao nhiêu cuộc hôn nhân là tình yêu thật sự. Trong khuôn khổ vợ chồng, cho đối phương tự do nhiều nhất có thể, bình thản ổn định, đã đáng quý lắm rồi. "Bác sĩ Đoạn." "Ừ." Đoạn Kính Hoài bình tĩnh chờ cô nói tiếp. "Nếu sau này anh thích người nào đó, anh phải nói cho tôi biết một tiếng." Đoạn Kính Hoài hơi khựng lại. Trong lòng Lộc Tang Tang hiểu rất rõ, cô nói tiếp "Chẳng qua không phải cái loại yêu thích không dừng lại được này là coi như xong, anh biết nếu chúng ta ly hôn, hai bên gia đình sẽ rắc rối cỡ nào. . .Cho nên bình thường dù có thích ai thì cũng kiềm chế chút, ở cùng nhau thì có thể, nhưng tôi sẽ không ly hôn đâu." Sắc mặt Đoạn Kính Hoài lạnh tanh, "Dùng mấy lời này để chính cô nghe đi." Lộc Tang Tang trừng mắt nhìn anh "Hừ, đương nhiên." ** Lộc Tang Tang quay về phòng ngủ chính nghỉ ngơi, Đoạn Kính Hoài còn phải làm việc, vẫn ngồi ở phòng khách. Lộc Tang Tang rảnh rỗi đến nhàm chán, cô cầm điện thoại mở weibo của mình lên. ID weibo của cô là Lê Lộc, đồng thời đây cũng là tên để cô lăn lộn trong giới manga. Cô có một thân phận khác là họa sĩ manga, weibo có hơn năm trăm vạn người hâm mộ, trong vòng tròn lẩn quẩn này, danh tiếng cô rất lớn. Như thường ngày, ngoại trừ đúng giờ duyệt bài cho mấy nhà xuất bản, cô cũng sẽ đăng tiếp truyện manga mình vẽ lên weibo, quần chúng đón nhận cực kỳ nồng nhiệt. Người nhà không ai quan tâm và ủng hộ cô làm việc này, chẳng qua điều này cũng chẳng quan trọng, việc này vốn là sở thích của cô, sự nghiệp chính đương nhiên vẫn là mảnh địa đồ mà đế quốc Lộc gia cắt ra chia cho mình. Loại chuyện như giành tài sản đoạt quyền lợi, sống trong gia đình thế này, cô đã nhìn mãi thành quen. [Bạn học Tiểu Lộc, tớ từ Mỹ trở về rồi, đêm mai hẹn gặp ở quán bar, không gặp không về nha.] Đang lướt weibo, một tin nhắn chợt nhảy ra, là bạn nối khố lém lỉnh của cô, Nguyễn Phái Khiết. Lộc Tang Tang nhắn lại [Đi công tác về nhanh vậy à?] Nguyễn Phái Khiết [Đi xem xét sơ lược thôi, ba tớ chỉ muốn tớ trải nghiệm, đâu phải thật sự muốn tớ làm việc.] Lộc Tang Tang [ Hâm mộ quá, con gái một thật sướng] Nguyễn Phái Khiết gửi mấy icon mặt cười to sang [Sao thế, mấy vị kia nhà cậu lại tác quái gì nữa hả?] Lộc Tang Tang hừ lạnh một tiếng [Ỷ vào chuyện lớn hơn tớ mấy tuổi mà ngang ngược.] Nguyễn Phái Khiết [Không sao, cậu còn có mẹ chống lưng mà, mấy vị anh trai chị gái kia đâu còn mẹ giúp đâu mà lo.] Lộc Tang tang [Ba tớ giúp đỡ? Ba tớ đối xử rất thiên vị với con trai con gái mà người vợ đã chết của ông ấy để lại, còn mẹ tớ, tớ rất nghi ngờ không biết mình có phải con ruột bà ấy không.] Nguyễn Phái Khiết [An tâm an tâm, đêm mai ra đi, chị đây sẽ dạy cho cậu.] Lộc Tang Tang [Đi chứ, chỗ cũ, không gặp không về.] ** Tối hôm qua Đoạn Kính Hoài ngủ rất muộn. Sáng nay Lộc Tang Tang phải đến công ty, cho nên cô dậy sớm, sau khi chuẩn bị xong đi xuống, cô đã nhìn thấy Đoạn Kính Hoài có mặt ở phòng ăn rồi. "Bữa sáng?" Hai mắt Lộc Tang Tang sáng lên, "Bác sĩ Đoạn, đây là do anh làm hả?" Đoạn Kính Hoài lấy bánh mì đã nướng chín ra, anh ngồi xuống bàn ăn bắt đầu ăn sáng, "Muốn ăn thì ngồi xuống đi." Đột nhiên Lộc Tang Tang cảm thấy có một người "Bạn cùng nhà" như vậy cũng tốt lắm, có bữa sáng để ăn. "Được." Đặt mông ngồi xuống, lấy một miếng bánh mì nướng phết nước sốt lên, "Sao anh dậy sớm thế, bệnh viện phân công tác nhanh như vậy à?" "Không có." Đoạn Kính Hoài đáp "Thói quen thôi." "Ờ." Lộc Tang Tang cắn một miếng bánh mì nướng, mùi vị cũng không tệ lắm. Đúng lúc này, điện thoại cô đặt trên bàn bỗng vang lên, bởi vì đang ăn sáng nên không tiện bắt máy, cô nhìn màn hình báo một cái rồi trực tiếp ấn mở loa ngoài. "Làm gì gọi sớm vậy?" "Không có gì, vừa xuống máy bay đã nhận được tin nhắn của Phái Khiết, buổi tối đi quán bar à?" Giọng của một người đàn ông. Lộc Tang Tang ừ, "Đúng lúc mọi người đều trở về, họp mặt đi, đã lâu rồi tớ không hoạt động gân cốt." Đoạn Kính Hoài ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi bình tĩnh dời đi. "Được, tớ về ngủ một giấc, buổi tối gặp." "Được." Trước khi cúp máy, đầu bên kia còn hỏi một câu "Nghe mấy đứa kia nói, Đoạn Kính Hoài về rồi à?" Lộc Tang Tang nhìn người ngồi đối diện, cô cười nhẹ, "Đúng thế." "Ồ, mặc niệm nha, các cửa hàng “tiểu thịt tươi” sẽ đóng cửa vì cậu rồi.” Đoạn Kính Hoài đặt nĩa xuống. Lộc Tang Tang ra sức hắng giọng, sau đó cô lập tức giải thích với Đoạn Kính Hoài, "Nói đùa thôi, nói đùa thôi, người này thích nói đùa lắm -" Đoạn Kính Hoài "Lộc Tang Tang." "Có." Giọng đàn ông lạnh buốt "Lúc ăn cơm không được nói chuyện điện thoại." Lộc Tang Tang tắt cuộc gọi trong vô thức. ". . . Được!" ~~ Lộc Tang Tang Ai nói chồng tôi quản nghiêm? Là quản rất nghiêm mới đúng!
Cùng đọc truyện Vợ Ơi... Đừng Đi! của tác giả Minao23 tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại ngôn tình, sắc, 25+, loạn luân, Một câu chuyện loạn luân giữa cha con, vợ chồng, anh chị dâu. Chuyện bắt đầu từ lúc Phượng có nhân tình bên ngoài lập kế hoạch để chồng quan hệ với con gái bắt buộc chồng ly hôn để lại tài sản cho cô. Từ đó biến cố liên tục xảy ra với họ dành cho sắc nữ khẩu vị hơi nặng.
vợ ơi đừng đi