Một số vị quan triều Đinh không khuất phục, đem quân chống lại Lê Hoàn. Đinh Công tiết chế bị giam lỏng (Khống chế) ở khu vực này (Phủ Khống ngày nay). Khi nghe tin các cánh quân chống lại Lê Hoàn đều bị thất bại, các viên quan bị bắt và bị sát hại, Đinh Công tiết
Hành Giả đọc thần chú, dùng phép ẩn thân, lén đến giật tờ cáo thị xuống, lại thổi ra một trận cuồng phong đánh lạc hướng đám người đang vây quanh. Sau đó, lão Tôn đến bên Bát Giới, khi ấy đang say sưa ngủ, bèn lấy tờ cáo thị khe khẽ nhét vào bụng lão Trư.
Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt 1 2 3 4 5 Đánh giá: 7 /10 từ 18 lượt Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng vốn dĩ là lẽ đương nhiên, cô gái trong truyện Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt cũng đã đến tuổi gả đi nhưng là cô tự gả bản thân hay đúng hơn là bán thân Xem thêm » DS Chương Đọc Truyện Thêm Yêu Thích BÌNH LUẬN TRUYỆN
Cả võ lâm không ai võ công hơn được bà, không ngờ lại là một vị lão bà trước mặt chàng đây. Nhưng có một đoạn truyền thuyết về Chưởng Kiếm Quái Cơ, truyền thuyết rằng: "Hai mươi năm trước, Chưởng Kiếm Quái Cơ đã từng tỉ thí võ công với Hồng Mao Đảo Chủ
Top 10 kem chống nắng sang, xịn, mịn nên dùng để bảo vệ da ngày hè. Mùa hè, tia cực tím hoạt động mạnh mẽ khiến da dễ bị nám, tàn nhang, sạm, lão hóa, nổi mụn. Bảo vệ da bằng kem chống nắng sẽ hạn chế tình trạng trên. Hãy cùng điểm mặt top 10 kem chống nắng đáng
Chương 1: Đóng cửa thả chó. Chương 2: Phong tao nhị thúc. Chương 3: Nữ hoàng điện ảnh. Chương 4: Nhị thế tổ đệ đệ. Chương 5: Anh ngữ 0 phân. Chương 6: Nửa cân cùng 2. Chương 7: Biết vâng lời lão hồ ly. Chương 8: Ảnh gia đình. Chương 9: Đồ hèn nhát.
fGm2w. "Không cần!" Lãnh Ngạn để điện thoại di động xuống."Hả?" Doãn Tiêu Trác nhìn anh có chút kinh ngạc, tiếp đó sắc mặt liền biến đổi lớn, "Chẳng lẽ bọn họ đã giết con tin rồi sao?" Lãnh Ngạn chậm rãi lắc đầu, một lần nữa cầm điện thoại di động lên, gọi lại số điện thoại vừa rồi, quả nhiên đã trong trạng thái tắt máy."Chết tiệt! Đối phương thật giảo hoạt, bắn một phát liền đổi sang chỗ khác, số điện thoại cũng chỉ dùng một lần, số điện thoại vừa mới lúc nãy bây giờ đã tắt máy rồi." "Vậy hắn đã nói điều kiện gì?" Doãn Tiêu Trác thở phào một cái, chỉ cần người an toàn là tốt rồi!"Kỳ Thịnh!" Lãnh Ngạn khạc ra hai chữ."Công ty Kỳ Thịnh sao?" Cha con nhà họ Doãn cùng đồng thanh kêu lên thành tiếng, hỏi một câu như Ngạn gật đầu, suy nghĩ nghiền ngẫm xem ai sẽ là người muốn hướng về phía Kỳ Thịnh nhất, chẳng lẽ là kẻ thù của anh? Hay là đối thủ của Kỳ Thịnh? Hay là kẻ thù lúc sinh thời của cha mình? Trong đầu anh hàng loạt giả định rối bời vào nhau, hoàn toàn không có đầu mối, thực sự, trong ấn tượng của anh không hề có người nào như vậy... "Vậy cậu phải làm sao đây? Báo cảnh sát đi!" Doãn Tiêu Trác đề nghị."Không thể báo cảnh sát!" Lần này là Lãnh Ngạn và Doãn lão gia đồng thanh nói một câu. Doãn lão gia nhìn Lãnh Ngạn một chút "Không thể báo cảnh sát! Duy Nhất sẽ gặp nguy hiểm!" "Đúng vậy!" Lãnh Ngạn gật đầu, "Còn nữa, trong bụng của Duy Nhất còn có bảo bảo! Không nên báo cảnh sát!" "Chẳng lẽ anh muốn cho hắn Kỳ Thịnh thật sao?" Doãn Tiêu Trác hỏi đầy vẻ kinh ngạc. Lãnh Ngạn cười khổ, "Bản thân tôi cũng muốn cho đi lắm! Tôi cũng muốn có thể cho hắn được! Trước giờ cổ phần Kỳ Thịnh cũng không phải là của tôi, tôi biết cho thế nào đây?"" Kỳ Thịnh không phải của anh thật à? Tôi vẫn tưởng rằng anh lừa gạt Tĩnh Lam!" Doãn Tiêu Trác không sao tin gạt Tĩnh Lam? Anh lại cười khổ một lần nữa. Rất lâu rồi, khi ấy còn chưa có Duy Nhất, thật sự anh không biết mình còn sống là vì cái gì nữa. Năm đó nhà họ Lãnh đại loạn, công ty cũng bị lâm vào cảnh đình trệ không thấy tương lai, cho dù từng ngày từng đêm anh đã phục hồi lại công ty từ bên bờ vực phá sản, nhưng công ty cũng không phải thuộc về bản thân anh. Anh đã tự nói với mình, không cần quan tâm đến những thứ hư vô đó làm gì. Anh là một thành viên trong nhà họ Lãnh, dù đối với anh, chuyện được sinh ra trong gia đình này anh cũng không hề thích thú. Nhưng chuyện “máu mủ thân tình” vốn do trời sinh không cho phép anh trơ mắt nhìn tâm huyết cả đời của cha mình cứ như vậy bị trôi theo nước chảy. Vì vậy, anh vẫn không thay đổi, không oán trách, không hối hận, chỉ có điều, trước sau anh vẫn không thể tìm được cảm giác thân thuộc, không tìm được nơi để dựa vào, giống như cánh bèo trôi, vô tri vô giác. Mặc dù như thế, anh vẫn dốc hết tâm huyết nửa đời của mình vào Kỳ Thịnh, hoặc là nói cách khác, tựa như anh đã đào tạo đứa con rất cẩn thận. Anh yêu Kỳ Thịnh, vậy mà, trên thế giới này dường như người yêu Kỳ Thịnh lại không chỉ có một mình anh, mới đầu có quản gia, hiện tại lại có thêm một người nào đó anh chưa biết?Trong sự yên tĩnh, Doãn lão gia chợt chen lời "Nếu như hắn đã quyết làm thế nào cũng phải có một công ty, vậy thì hãy cho hắn tập đoàn Doãn thị đi!" Doãn Tiêu Trác trợn to mắt, "Cha, mặt trời mọc từ hướng tây à?" "Thằng nhóc chết tiệt này! Lúc này mà còn có tâm tư nói giỡn! Chỉ cần Duy Nhất không sao là tốt rồi !" Trong ánh mắt của Doãn lão gia hiện rõ thần sắc cực kỳ áy náy."Bác trai, như vậy sao được?" Lãnh Ngạn thuận miệng gọi câu “bác trai”, quên mất rằng mình đã từng gọi ông là cha."Ngạn nhi, bây giờ mà con vẫn còn gọi ta như vậy hay sao?" Doãn lão gia nhìn anh đầy ôn hòa "Chúng ta là người một nhà, Duy Nhất là con gái của ta, còn phải phân chia rõ ràng là của ai nữa sao? Ta thật có lỗi với mẹ của Duy Nhất, hãy cho ta một cơ hội chuộc tội đi." Còn đang nói, điện thoại di động của Lãnh Ngạn để ở trên bàn lại đổ chuông, Lãnh Ngạn cười lạnh "Quả nhiên lại là số điện thoại mới!" "Để ta nhận điện thoại!" Doãn lão gia đoạt lấy điện thoại di động, "A lô!" "Hả? Lại đổi người nhận điện thoại rồi sao? Lãnh Ngạn đâu?" Vẫn là giọng nói khàn khàn đó của đối phương."Tôi là Tổng giám đốc của Doãn thị, anh có lời gì cứ nói với tôi là được rồi! Chẳng phải là anh muốn công ty sao? Được! Tôi có thể cho anh, tôi sẽ cho anh Doãn thị!" Tay Doãn lão gia cầm điện thoại di động hơi bị run rẩy."Ha ha! Thiên hạ lại có người tốt như vậy sao?" Đối phương cười mấy tiếng giễu cợt, thoáng vẻ hung tợn, nói "Gọi Lãnh Ngạn ra nghe điện thoại! Nếu như các ngươi còn muốn nhìn thấy người con gái kia nói! Hay là, hiện tại trước tiên tôi cứ đá vào bụng của cô ta một phát đã nhỉ? Cho các người biết thế nào là lễ độ?" "Không, đừng! Để tôi bảo Lãnh Ngạn ra nghe!" Doãn lão gia luống cuống, đưa điện thoại trả lại cho Lãnh Ngạn. Lãnh Ngạn bình tĩnh nói "Tôi là Lãnh Ngạn đây." "Lãnh Ngạn! Tao cảnh cáo mày đó, đừng có chơi trò đuổi bắt với tao! Tao nói lại rõ ràng một lần nữa, tao chỉ muốn Kỳ Thịnh! Những thứ gì gì khác đó tao không cần!"Lãnh Ngạn trầm tư, "Được! Nhưng trước hết tôi muốn nghe thấy tiếng của vợ tôi đã! Tôi muốn xác nhận được rằng cô ấy vẫn bình an vô sự." Người nọ hơi chần chờ "Được! Tao sẽ bảo cho con bé đó tới đây." Sau một hồi những tiếng lục cục của tạp âm, Lãnh Ngạn nghe thấy trong điện thoại di động truyền đến một tiếng nhẹ nhàng "Ngạn!" Tất cả thần kinh của anh chợt thấy hưng phấn lên bởi một tiếng gọi khẽ khàng dịu dàng kia, lập tức tinh thần của anh chấn động rất lớn "Duy Nhất, em không sao chứ? Con thế nào rồi? Nó có khỏe không?" "Ngạn, em rất khỏe, con cũng rất khỏe! Ngạn, em nhớ anh, anh hãy cho bọn hắn Kỳ Thịnh đi! Cho đi! Em muốn về nhà! Em không muốn ở lại chỗ này!" "Duy Nhất..." Anh cảm thấy lời của Duy Nhất có gì đó nghe là lạ, còn đang muốn nói thêm vài lời nữa những giọng nói trong điện thoại đã thay đổi."Lãnh tiên sinh, mày có nghe thấy gì không, chỗ này vừa dơ bẩn lại vừa tồi tàn, lại còn rất lạnh nữa! Vợ của mày cũng không còn đồ ăn! Nếu như mày không muốn vợ mày phải chịu khổ sở, không muốn vợ mày bị sinh non như đã nói, hãy nhanh chóng giao lại Kỳ Thịnh cho tao, xem ra vợ của mày còn khôn hơn mày nhiều đấy! Ha ha ha!" Ánh mắt của Lãnh Ngạn chợt lóe, "Được! Tôi cho anh! Nói đi, chuyển cho ai? Cho tôi những tin tức có liên quan!" Đối phương lại cười lạnh, "Lãnh tiên sinh quá thông minh, lúc này cho người đưa thư tới để báo cho mày chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao? Tối nay mười giờ, mày mang theo luật sư đến số 128 bến tàu Lợi Cảng, nhớ mang tất cả những tài liệu đã được chuẩn bị đầy đủ xong xuôi, chỉ để lại chỗ cần tao ký tên là được, sau khi ký xong, dĩ nhiên người sẽ được thả ra. Nhớ, đừng có mà báo cảnh sát, không được mang vệ sĩ đi cùng, nếu không, hãy chờ mà đi nhặt xác cho vợ và con trai của mày!" Hai tròng mắt của Lãnh Ngạn nheo lại, anh cắn răng, "Được! Không gặp không về!"Điện thoại nói đến đây liền bị cắt đứt, Doãn Tiêu Trác vội vàng hỏi, "Duy Nhất có khỏe không? Anh cho bọn hắn Kỳ Thịnh thật sao? Làm sao anh lại phải cho chứ? Rốt cuộc là ai muốn Kỳ Thịnh vậy?" Lãnh Ngạn ngước mắt lên "Duy Nhất không sao hết, tôi không biết đối phương là người nào!""Vậy bây giờ anh dự định làm thế nào?" Doãn Tiêu Trác gấp gáp hỏi.
Editor Puck Hạ Thiên đột nhiên ngây ngẩn cả người, tiếp theo cười ha ha, ở trong mộng của cô, Lôi Đình Ân vì cô vẩy chính là đầy trời cánh hoa hồng xanh lam, mà cô lại vứt cho anh nước đục đầy Đây chính là báo ứng! Ai bảo anh vứt cô lại nơi đầy mộ, hại cô gặp nữ quỷ, bị sợ gần chết!Nữ quỷ? Sao cô lại nhớ tới chuyện này? Thư Sính nói cô nằm mơ mà?Thôi! Nghĩ không thông! Thừa dịp người đàn ông ác ma này còn chưa tỉnh chuồn trước thôi...Lôi Đình Ân thề, đời này anh chưa từng bị đối xử như vậy, dội nước bẩn? Chỉ có chuyện anh dội người khác, khi nào thì đến lượt một con nhóc dội anh? Nói thế nào anh cũng là lão nhị của hội Thực Ngọc, chuyện này nói ra sau này Thực Ngọc đừng mơ tưởng có chỗ đặt chân trên giang hồ!Hạ, Thiên! Anh lau nước bẩn trên mặt vẫn còn tí tách chảy xuống, cắn răng nghiến lợi, thù này không báo, không phải Nhị Lang!Nhưng mà, mở mắt ra, đã không thấy bóng dáng “Bà cụ non”, bởi vì nước đục dính vào mắt mà cay cay đau híp mắt, “Hạ Thiên! Cô cho rằng thoát được sao? Con gái cục trưởng cảnh sát thì như thế nào?”Hạ Thiên thở hổn hển núp ở khúc rẽ trên hành lang, nhìn dáng vẻ bực tức của Lôi Đình Ân, ngồi chồm hổm trên đất, ôm bụng cười không ngừng.“Có buồn cười như vậy sao?” Đan Đan nhìn cô kỳ quái, “Cậu và anh ta có thù gì? Lần trước ở trong tiệc tốt nghiệp cậu nổi giận đùng đùng trèo lên một chiếc xe máy...”Không nói tới chuyện lần trước còn may, vừa nhắc tới Hạ Thiên lại nổi giận, “Bát Đan! Sao cậu lại nói chuyện tớ đua xe cùng người khác cho Thư Sính? Cậu không biết anh ấy thích tớ thục nữ sao? Thục nữ thục nữ! Cậu có hiểu không?”Đan Đan uất ức chép miệng, “Tớ hiểu, chỉ có chính cậu không hiểu mà thôi!” Cái gì chứ, biết rõ ràng chồng chưa cưới thích thục nữ, vậy mà mỗi ngày còn giơ nanh múa vuốt với cô!“Cậu...” Hạ Thiên chọc chọc mũi cô ấy, “Đúng là chọn lầm bạn tốt! Sao tớ lại có một người bạn như cậu!”“Suỵt, đừng nói nữa! Anh ta tới!” Đan Đan đặt ngón trỏ lên môi, qua tấm kính nhìn chằm chằm về phía khúc rẽ trên hành Thiên lập tức dán chặt vào vách tường, không dám thò đầu ra, cho đến khi bóng dáng mặc âu phục màu xanh lam đậm đi, cô mới le lưỡi về phía anh, “Lôi Đình Ân! Dám trêu tôi! Hừ!” Chỉ chỉ theo phương hướng của anh, đạp một cước vào không khí. “Thục nữ! Thục nữ! Thiên Thiên!” Đan Đan vội vàng đưa mắt ra hiệu cho bạn.“Trời ạ! Biết rồi! Bây giờ tớ là bác gái mà!” Hạ Thiên nhìn trang phục bác gái trên người mình âm thầm buồn cười, nhưng một giây kế tiếp, nụ cười trên mặt cô lập tức cứng Đình Ân dừng trước cửa thang máy, một cô gái từ trong thang máy ra, là Tề Giai Vũ?Tề Giai Vũ vừa nhìn thấy anh lập tức mềm mại vào trong ngực anh, gọi tên anh làm nũng, “Đình Ân, anh nói lần này em có thể thi đậu không?”Thì ra Tề Giai Vũ cũng đến thi diễn viên? Ngực lớn nhưng không có não! Cô xem thường hừ một tiếng.“Nào, bảo bối, em nhất định có thể!” Lôi Đình Ân lại đỡ mặt cô ta dịu dàng hiểu sao, một cảm giác đau đớn dâng lên từ trong đáy lòng, cảm giác thật kỳ quái, chua xót, tê dại, cay, hình như cảm giác này còn bò từ trong lòng lên hốc mắt, đâm vào mắt muốn rơi lệ...Tại sao có thể như vậy? Thật khổ sở...Hạ Thiên nhìn Lôi Đình Ân ôm lấy Tề Giai Vũ rời đi, nước mắt không tự chủ chảy xuống, trong lòng giống như có âm thanh đang kêu gọi, Đình Ân, đừng đi, quay lại!Đan Đan kỳ quái nhìn cô, tay quơ múa trước mặt cô, như gọi hồn kêu cô, “Thiên Thiên! Thiên Thiên!”Hạ Thiên nhíu mày, vung tay lên gạt tay cô ấy ra, “Gọi hồn à, tớ ở đây!”“Nhưng mà, vừa rồi cậu thật sự giống như mất hồn mất vía!” Đan Đan tìm tòi tới cùng nhìn cô, “Bây giờ lại bình thường, thật kỳ quái!”Thật sao? Chính cô cũng cảm thấy kỳ quái, ngoài miệng lại nói, “Cậu biết cái gì chứ? Bát Đan!”Đan Đan không phục nhếch môi lên, “Thiên Thiên, đừng nói như vậy, phương diện khác tớ không bằng cậu, nhưng ở phương diện thần thần quỷ quỷ tớ có thể mạnh hơn cậu, đừng quên bà ngoại tớ làm gì!”Đúng vậy! Nghe nói bà ngoại là đại đệ tử thứ X của đạo sỹ đời thứ N Mao Sơn, lần sau hỏi một chút, trên thế giới này thật sự có quỷ sao?Được, cô lập tức cảm thấy suy nghĩ của mình buồn cười, cho dù có, cũng chỉ có Lôi Đình Ân đại ma quỷ cộng thêm quỷ háo sắc!“Số 715! Hạ Thiên!” Đột nhiên truyền đến tiếng kêu to. “Ở đây!” Hạ Thiên nhảy ra từ góc tối hành lang, còn giữ vững thói quen giơ cao tay trong trường học.“Đến lượt cô!”“A!” Hạ Thiên ngoái đầu nhìn lại, chỉ có Đan Đan giơ tay làm dấu hình chữ V với cô, “Thiên Thiên, cố gắng lên! Cậu nhất định làm được đấy!”“Ừm! Cố gắng lên!” Hạ Thiên giơ tay, nắm chặt quyền trước ngực, coi như động viên mình, trên thế giới này không có chuyện Hạ Thiên cô không làm dù đã tính trước kỹ càng, nhưng vẫn không kiềm chế được tâm hoảng ý loạn đẩy cửa phòng ban giám khảo ra.“Xin chào mọi người! Tôi tên là Hạ Thiên! Xin chỉ giáo nhiều hơn!” Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của cô lộ ra nụ cười thật to, nhìn trong mắt ban giám khảo lại giống một đóa hoa cúc dập nát...“Xin lỗi, chúng tôi chỉ tuyển từ hai mươi lăm tuổi trở xuống.” Trưởng ban giám khảo mặt lạnh phất tay.“Nhưng mà, chẳng lẽ mọi người không cần mẹ nữ chính sao?” Hạ Thiên ngừng cười, trợn to hai mắt.“Đợi đã nào...!” Đột nhiên một giọng nam chói tai vang sau đó, một người đàn ông cao gầy đứng lên từ bàn ban giám khảo, hơi híp mắt, chậm rãi đến gần Hạ bộ vest trắng, da trắng nõn nhẵn nhụi, sắc môi đỏ thắm, bờ môi mềm mại, hơn nữa, đôi mắt kia, hơi xếch, đuôi chân mày cũng có vài phần hoa đào quyến rũ, choáng nha, người đàn ông yêu nghiệt như vậy, ở cổ đại nói thế nào cũng là Tây Thi Điêu Thuyền... Đại mỹ nhân, có phải đầu thai sai rồi không...Trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này không có ý ngượng ngùng cười một tiếng, “Tây Thi tiên sinh, chào ngài!”Tây Thi tiên sinh? Ban giám khảo gần như phì cười...Chân mày “Tây Thi tiên sinh” nhíu lại, động tác nhanh chóng khác thường, trong giây lát đồ hóa trang làm bác gái của cô bị lột xuống, bên trong chỉ mặc một áo hai dây và quần thể thao ngắn.“A – Vô lễ!” Cô kêu to, không biết có phải nên may mắn vì bên trong đồ bác gái mình không mặc mỗi đồ lót không...
Cô lập tức choàng tỉnh, “Không cần!” Cúi đầu nhìn người mình đầy vết thâm tím bất mãn chu môi lên, hai tháng nay người này tràn đầy tinh lực, trên người cô không ngày nào không có vết dâu tây, bị anh ôm vào tắm rửa, không phải không khiến cho cô eo mỏi lưng đau sẽ không bỏ qua sao?Lúc này, điện thoại của Lãnh Ngạn vang lên, người gọi điện thoại là Lãnh Dực.“Alo, anh cả, em? Em và Duy Nhất còn đang ngủ!”Duy Nhất đánh một quyền qua, trừng mắt với anh, “Sao lại đáp như thế?”Lãnh Ngạn cười to, “Ha ha, anh cả, suy nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần ngủ, không quấy rầy, vâng, chúng em lập tức đi, đi nhà anh? Cũng tốt, đặc biệt thích món ăn anh làm!”“Đổi chỗ?” Thấy anh nói chuyện xong, Duy Nhất hỏi.“Ừ! Mau đứng lên! Đi nhà anh cả.”Nhà Lãnh Dực thật ra chính là nhà cũ họ Lãnh, Lãnh Ngạn thúc giục anh trai mau chóng khai chi tán diệp * ở nhà cũ, anh lại mỗi ngày trồng hoa trồng rau, cộng thêm nghiên cứu sách dạy nấu ăn, vốn không để trong lòng, nhưng mà, tay nghề nấu ăn của Lãnh Dực thật sự càng ngày càng tốt, miệng hai người bọn họ đều thích, thường đến nhà anh kiếm cớ xin cơm, về phần Duy Nhất, Lãnh Dực đáp ứng rồi, cô vĩnh viễn có quyền lợi ăn cơm chùa.* khai chi tán diệp đâm chồi nảy lộc, ý chỉ con đàn cháu lái xe đến nhà Lãnh Dực, tất cả mọi người đã tụ tập đông đủ, Duy Nhất mang theo một mặt Phật vàng treo lên cổ con gái bảo bối của Mỹ Mỹ, “Đây là mẹ nuôi sớm đáp ứng rồi, hiện giờ mới cho, thật ngại quá!”Doãn Tử Nhiên nhìn cô trêu tức, “Em gái bảo bối, đừng cứ mẹ nuôi mẹ nuôi hoài, em cũng có thể làm mẹ thật, anh còn làm cậu! Có phải Lãnh Ngạn...” Ánh mắt anh mang theo nghi vấn quét lên người Lãnh Ngạn.“Trời đất chứng giám!” Lãnh Ngạn vội vã nói rõ, “Tôi thế nào Duy Nhất có quyền lên tiếng nhất, Duy Nhất, em nói đi!”“Đi chết đi!” Duy Nhất trừng mắt liếc anh, hai má ửng đỏ.“Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn còn cần cố gắng!” Lãnh Dực đi tới vỗ vỗ vai em Ngạn rất không hài lòng, “Này, anh trai, anh cũng hơi quá đáng đi, mỗi ngày anh chỉ xử lý mấy cây cối của anh, ném công ty cho em, hiện giờ nhiệm vụ này cũng giao cho em, nhưng nhiệm vụ này ấy mà, em vô cùng thích.” Anh ôm Duy Nhất, cười xấu xa.“Hôm nay anh muốn ăn đánh!” Duy Nhất đấm anh một quyền.“Nhưng mà anh cả, từ tuần tới anh đến công ty đi, bởi vì em và Duy Nhất muốn đi du lịch vòng quanh trái đất tám mươi ngày, em mặc kệ công ty!” Lãnh Ngạn ra vẻ cuối cùng được giải chúc của ông cụ nhà họ Lãnh, 60% cổ phần vẫn thuộc về Lãnh Dực, bởi vì Lãnh Dực đã chết, cho nên mới có chuyện ở nhà họ Lãnh có cháu trai đời thứ ba thì truyền cho đời thứ ba, đây cũng là lý do tại sao Lãnh Ngạn vẫn luôn muốn sinh con trai, nhưng nếu không có đời thứ ba, thì quyên cho tổ chức từ thiện khác 40% cổ phần bị quỷ xui đất khiến Lãnh Dực mua vào trong tay, cho nên thực tế Lãnh Dực có 100% cổ phần, nhưng anh vẫn kín đáo ép đưa 60% này cho Lãnh Ngạn, mình ngồi nhà hưởng 40%.Lãnh Ngạn oán thán dậy đất, không muốn cầm 60% này, Lãnh Dực chết cũng không chịu thu lại, còn uy hiếp nếu như nhắc lại thì trả gan cho anh. Vì vậy, anh tiếp tục ngồi nhà lấy tiền, chọc cho Lãnh Ngạn phàn nàn liên tục, rốt cuộc là ai làm công cho ai? Đám người vừa nghe du lịch vòng quanh trái đất, lập tức trợn tròn mắt, “Hai người hạnh phúc, tám mươi ngày nếu không tạo ra người sẽ không cho phép hai người lên bờ!” Cầu Chí Dương lại bỏ thêm một câu, “Không đúng, là cho phép Duy Nhất lên bờ, tìm ông xã, không gieo giống được thì thôi!”Lãnh Ngạn nghiến răng nghiến lợi, “Cầu, Chí, Dương!”“Coi như tôi không nói!” Cầu Chí Dương lập tức tránh ra, sợ bị núi băng đông - -Thứ hai tuần sau, vẫn là nắng ấm chan hòa, đúng là thời tiết tốt để ra khi Lãnh Ngạn ném công ty cho Lãnh Dực, rốt cuộc tự do rong chơi trên đêm, trời biển một màu, mặt biển to lớn, bầu trời đêm rộng lớn, bất kỳ chấm nhỏ đều lóe sáng trong đêm. Bầu trời lấp lánh vô số ánh sao, mặt biển lưan tăn gợn sóng, sóng biển nhẹ nhàng lay động, biển rộng như hút lấy bầu trời đầy sao.“Duy Nhất, cuối cùng chiếc du thuyền này được dùng tới rồi, hôn lễ tuyệt thế mà anh hứa cho em không nuốt lời.” Duy Nhất rúc trong lòng anh, thưởng thức hương vị hạnh phúc, “Ông xã, em thích nhất là câu hứa hẹn kia, cùng em cả đời. Ông xã, em nói rồi, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau đến già, đúng không!”“Ừ, đúng vậy, anh chờ xem dáng vẻ xấu xí của em.” Lãnh Ngạn cười Nhất giận dữ, “Ai bảo anh chụp em xấu như vậy? Em không muốn!”Lãnh Ngạn trề môi, “Tư liệu như thế nào thì ra ảnh chụp như thế ấy, dáng dấp bản thân xấu, còn trách anh chụp ảnh xấu!”“Lãnh, Ngạn!” Duy Nhất nhảy khỏi ngực anh, uy Ngạn đứng dậy khiêu khích, “Đến đây, đến đuổi anh, đuổi được anh để cho em ức hiếp! Em muốn thế nào thì làm thế đó!” Ngữ khí vô cùng mập Nhất khó thở, vung quyền qua, “Ai muốn làm anh thế nào? Ai muốn đuổi theo anh?”“Sao vậy không phải? Rõ ràng là em theo đuổi anh, mỗi một lần đều vậy, hà hà!”Nhìn vẻ mặt cười đắc ý của anh, cô vì thẹn mà hóa giận, nhào tới đánh, vui đàu ầm ĩ, Duy Nhất đột nhiên cảm thấy chóng mặt, vội úp sấp trên mạn thuyền ói như Ngạn mừng rỡ, chạy tới ôm lấy cô, “Bà xã, có phải em có không...”Duy Nhất cũng vui vẻ, “Anh lật mặt nhanh quá!” Duy Nhất quả thật không nhớ rõ quy luật của mình. “A!” Lãnh Ngạn lấy điện thoại di động ra xem xét ghi chép, tháng này quả nhiên đã hơn mười ngày Duy Nhất không có bà dì cả hưng phấn mà ôm Duy Nhất xoay quanh, “Rốt cuộc được làm cha!”Duy Nhất ôm anh, hơi bận tâm, “Ông xã, có thể không?”Lãnh Ngạn hiểu ý cô, “Sẽ không, xác suất di truyền rất thấp, lần thứ nhất cũng rất xui xẻo, không yên lòng đến lúc đó chúng ta làm kiểm tra.”“Nhưng mà, trên thuyền của chúng ta...”Lãnh Ngạn cười chỉ về phía sau, “Trên thuyền? Anh mang bác sỹ tới!”Phía sau đột nhiên vang lên tiếng động lớn xôn xao, hai người bọn họ quay đầu lại, trời ạ, tới đâu chỉ bác sỹ? Anh em nhà họ Cầu, Doãn Tử Nhiên, một nhà Mỹ Mỹ, Lãnh Dực, còn có một nhà Doãn Tiêu Trác, tất cả đều lên thuyền.“Các người... Đây là...” Lãnh Ngạn chỉ bọn họ nói năng lộn xộn.“Thuyền của em lớn như vậy, nếu không mang theo một số người di du lịch vòng quanh trái đất thì thật đáng tiếc.” Lãnh Dực cười xấu xa.“Không thể nào, chúng em là tuần trăng mật! Sao nhiều bóng đèn như vậy?” Lãnh Ngạn đau khổ.“Yên tâm đi, coi như tụi anh không tồn tại, tụi anh sẽ không làm ảnh hưởng đến em!”“Anh, anh cũng tới, vậy công ty làm sao đây?” Duy Nhất lo lắng hỏi.“Cái đó, ha ha, toàn bộ giao cho Tần Nhiên là tốt rồi!” Lãnh Dực cười về phía Nhiên... Lúc này Tần nhà ta đang chạy hai đầu Mặc Toa Kỳ Thịnh, một câu, tại sao lại là tôi...“Này, anh em, vui vẻ lên chút! Xem chúng tôi chuẩn bị quà gì cho hai gười!” Cầu Chí Dương giơ tay tức, cả bầu trời pháo hoa rực rỡ, pháo hoa chế tạo riêng tạo thành nhiều chữ tiếng anh – FOREVER.“Duy Nhất, hạnh phúc nhất định sẽ vĩnh viễn! Dưới bóng đêm tuyệt đẹp, ai đó chân thành chúc phúc?Lãnh Ngạn và Duy Nhất hai mắt ướt át, ôm chặt nhau không rời, “Hạnh phúc”, “Vĩnh viễn”, hai chữ này, mùi vị trong đó, chỉ có bọn họ có thể nhận thức!Đúng vậy, chỉ cần có yêu, thì nhất định sẽ có kỳ tích, hạnh phúc nhất định sẽ vĩnh CHÍNH VĂN
thần bí lão công không thấy mặt